Chương trước
Chương sau
Xe vận tải uỳnh uỵch tiến vào tận trong khu vực nhà máy rồi mới dừng lại, Tiểu Trương xuống xe bàn chuyện, để lại một mình Triệu Vũ ngồi trên ghế lái lôi điện thoại ra.
Tin nhắn nhận được từ nửa tiếng trước.
Lý An Sinh: Anh, chào buổi sáng.
Triệu Vũ vô thức nhìn ra ánh mặt trời xán lạn buổi sớm, cúi đầu đáp lại một câu chào.
Gần một tháng không gặp, nói thật, trong lòng anh ta rất nhớ người kia. Lúc người kia không ở, anh ta vốn không thấy gì, thế nhưng sau khi đối phương đột ngột quay về, cậu ta lại giống như vẫn luôn tồn tại trong thế giới của anh ta chưa từng rời đi, khiến anh ta phải dốc hết lòng hết dạ nhớ thương. Trong một tháng này, lịch sử nói chuyện của Triệu Vũ với cả đám bạn bè cũng không nhiều bằng lịch sử nói chuyện giữa anh ta với Lý An Sinh. Cái tên giống như hũ nút khi xưa tựa như đã biến thành một người khác. Nhớ lúc đó, Triệu Vũ vừa đùa vừa trêu, khó khăn lắm khiến cho người đẹp nở được một nụ cười. Vậy mà bây giờ, người đẹp ngược lại rối rít oanh tạc wechat, nào là sáng tối chào hỏi, chia sẻ dăm ba chuyện lí thú trong đời sống, cơm ngày ba bữa ăn những cái gì… Chưa hết, chia sẻ xong, Lý An Sinh còn cực kì muốn biết phần phía Triệu Vũ. Có lần, Triệu Vũ bận đến không có thời gian ăn trưa, không chụp được ảnh báo cáo giám đốc Lý, Lý An Sinh liền gọi tới cằn nhằn cả mười phút đồng hồ chỉ để… Giục anh ta đi ăn! Phiền đến mức Triệu Vũ chỉ hận không thể túm cổ áo đối phương rống hỏi cậu có rảnh không hả, có còn cần đi làm không hả?
Thế nhưng, nói tới nói lui, Triệu Vũ không phải không thích. Lý An Sinh chỉ cần hé ra khuôn mặt tươi cười, Triệu Vũ liền giương ngay cờ trắng đầu hàng. Trước đây là thế, giờ đây cũng là thế! Huống hồ, gặp lại sau nhiều năm xa cách, Lý An Sinh đã không còn là cậu nhóc âm trầm u ám như xưa mà đã trở nên đầy dịu dàng phong độ. Triệu Vũ có thể không ngứa ngáy trong lòng hay sao?
Hay là thôi thì cứ để chuyện cũ qua đi thôi?
Triệu Vũ tự nhủ, lừa dối gì đó, qua sáu năm cũng đã sớm phai nhạt, chênh lệch về giai cấp cũng không nhất định là không thể dung hòa. Hai mươi mấy năm, bản thân anh ta chỉ thích có mỗi một người đến như thế, chẳng lẽ còn buông tay được? Ha, anh ta mới không có được cái khí phách ấy! Anh ta chỉ là một tên keo kiệt ích kỉ, vừa nghĩ đến việc Lý An Sinh cũng sẽ đối xử dịu dàng với người khác, anh ta liền có thể tức đến nổ phổi. May mà Lý An Sinh vẫn luôn biểu thị bản thân luôn giữ mình trong sạch, chứ không e là anh Vũ đã mất ăn mất ngủ vì suy nghĩ lung tung.
Triệu Vũ hồi phục tinh thần, điện thoại trong tay lần nữa rung lên. Là Lý An Sinh gọi! Lý An Sinh biết lúc nghỉ lái, Triệu Vũ hầu như chỉ ngồi trên xe nghịch điện thoại, cho nên mới tranh thủ lúc này gọi điện, để tránh cho làm phiền đến giờ nghỉ ngơi và làm việc của đối phương.
Giọng Lý An Sinh từ loa điện thoại truyền tới có chút không thật “Anh, anh ăn sáng chưa?”
Triệu Vũ “Chưa, tôi vừa đến nơi thôi.” Anh ta híp híp mắt, lôi một chiếc khăn ra lau đi vết bẩn nhỏ trên cửa xe, trong giọng nói mang theo chút ý cười “Cậu thì sao?”
Lý An Sinh “Em ăn rồi. Anh lại chạy xe đêm à? Lần này đi xa không?”
Triệu Vũ ờm một tiếng “Không xa lắm, hơn ngàn cây. Cậu bận thì làm việc đi.”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây mới nghe thấy đối phương nhỏ giọng nói “Anh nghỉ ngơi cho tốt, nhất định phải ăn uống đúng giờ, thường xuyên ghé vào trạm đỗ, vận động cơ thể…”
Khóe miệng Triệu Vũ cong cong “Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Tôi chạy xong chuyến này là được nghỉ, đến lúc đó tôi mời cậu ăn cơm. Nói rồi nhé, đáp lễ con tôm hùm lần trước của cậu.” Chuyện này chính là chuyện mà anh ta từng nhắc đến trong tin nhắn gửi cho Lý An Sinh hôm cậu ta bị ốm, tiếc là bữa cơm đó kéo dài đến tận hôm nay vẫn chưa mời được “Cậu chọn đi, thích ăn gì thì tôi mời.”
“Được.” Giọng Lý An Sinh nhuốm màu vui vẻ “Em muốn ăn lẩu. Nhà hàng nào ở Ngô Thành ăn ngon, anh dẫn em đi ăn nhé?”
Triệu Vũ ngẩn người “Ừm, được, lẩu thì lẩu…” Nói rồi, anh ta cúi đầu nhìn Tiểu Trương dẫn công nhân bốc vác tới, qua loa kết thúc câu chuyện “Đợi tôi về Ngô Thành lại gặp.”
Triệu Vũ vừa giúp khuân hàng vừa nghĩ không biết Lý An Sinh bắt đầu thích ăn lẩu từ bao giờ. Trước đây, khẩu vị của Lý An Sinh luôn rất thanh đạm, mặc dù thi thoảng cũng có thể ăn mấy món đậm vị, thế nhưng hơn nửa chỉ là do nể mặt Triệu Vũ. Vì đã lâu không ăn hàng nên để mời Lý An Sinh một bữa cơm, Triệu Vũ đã phải đặc biệt nhờ vả cô nàng ăn chơi phóng túng Tưởng Điềm Điềm tư vấn cho mấy nhà hàng Quảng Đông và đồ Nhật có không gian đẹp và mùi vị khá khẩm. Chứ còn lẩu liếc xiên nướng gì đó, sao mà xứng được với thân phận của giám đốc Lý đây!
[Khẩu vị, thức ăn của người Quảng Đông và Nhật Bản tương đối thanh đạm, tươi mới, và đẹp mắt.]
Triệu Vũ cùng một người nữa khuân hàng vào kho, trong đầu đột nhiên lóe lên, nhớ lại nửa đêm mấy hôm trước Nhị Cẩu đăng ảnh ăn lẩu. Bức ảnh kia chụp rất sinh động, cay đỏ thơm ngon đến mức làm bụng dạ anh Vũ sôi lên òng ọc. Thế là anh Vũ liền bình luận mấy câu, phẫn nộ biểu thị sự oán hận của bản thân vì đang chạy xe cao tốc nên muốn ăn lẩu cũng không ăn được. Nhị Cẩu thấy thế vừa giật mình nhưng cũng vừa hả hê cười trên nỗi đau của anh ta.
Chắc không phải Lý An Sinh vẫn ghi nhớ chuyện đó đấy chứ? Triệu Vũ kích động, nghĩ thầm bản thân đúng là cái đồ không biết xấu hổ, cái gì cũng dám mơ, chẳng nhẽ giám đốc Lý lại không được quyền muốn ăn lẩu ư?
Tuy nói thì nói thế, nhưng tâm tình Triệu Vũ vẫn tốt lên trông thấy. Tiết trời chuyển nóng, Triệu Vũ vừa khuân hộ mấy kiện hàng xong, cả người đã đẫm mồ hôi. Anh ta ngồi trên cabin xe chật hẹp, tinh thần tương đối khoan khoái mà khởi động xe quay về. Tiểu Trương mặc dù nhận ra Triệu Vũ trong lòng có chuyện vui, nhưng cũng không nói gì, mà từ từ nhắm hai mắt lại ngủ bù. Còn Triệu Vũ cả đường hưng phấn, nên cho dù thân thể có mệt mỏi rã rời, anh ta vẫn có thể hừng hực khí thế chạy xe về đến Ngô Thành.
Về là sẽ được nghỉ… Kỳ thật, nếu như là trước đây, Triệu Vũ sẽ không nghỉ kể cả khi anh ta có được cho nghỉ, anh ta luôn ỷ vào mình trẻ tuổi, sức khỏe dồi dào mà tận lực kiếm từng đồng từng hào tiền tăng ca. Nhưng lần này, vừa về đến công ty, Triệu Vũ liền đi xin giấy nghỉ. Vì được nghỉ hẳn hai ba ngày, nên sau khi nộp cả giấy giao hàng lẫn đơn xin nghỉ, Triệu Vũ liền hớn hở rời khỏi phòng làm việc của quản lí. Chỉ là không ngờ, lúc qua hành lang chật hẹp, anh ta lại đụng mặt lão Vương.
Lão Vương đang hút thuốc, thấy người thì cười hỏi “Tiểu Triệu, về rồi đấy à?”
Ý cười trong mắt Triệu Vũ trầm xuống, giấu đi vẻ thanh niên phơi phới, bên môi nhếch lên nở nụ cười vừa phải “Anh Vương, em vừa về, mệt chết đi được, nên em đang định về nghỉ ngơi một chút.”
“Thằng nhóc nhà cậu.” Lão Vương không nặng không nhẹ xoa đầu Triệu Vũ. Lòng bàn tay của người đàn ông trung tuổi mang theo mùi thuốc lá và xăng nồng nặc khiến mí mắt Triệu Vũ run lên. Thế nhưng Lão Vương không nhận ra, vẫn ra vẻ cực kì thân thiết mở miệng nói “Nhìn cái vẻ hớn hở của cậu, còn coi anh đây là người ngoài sao? Nói thật đi, có phải lại được thăng chức nữa rồi đúng không?”
Triệu Vũ nhớ tới lời Tiểu Trương vô tình bật ra tối qua, thầm thở dài. Sự mệt mỏi rã rời của chặng đường dài giống như ồ ạt trào lên, đánh gục tinh thần anh ta “Không có chuyện đó đâu, cho tới giờ bản thân em còn chưa nghe nói. Nếu như thật sự có cơ hội, thì nhất định cũng là cho anh…”
“Thôi.” Lão Vương cắt lời Triệu Vũ, vỗ vỗ vai anh ta, mập mờ nói “Anh Vương hiểu rồi…”
Hai người lúng túng im lặng vài giây. Bàn tay của lão Vương chậm rãi buông khỏi bờ vai Triệu Vũ. Triệu Vũ lên tiếng chào, rồi hai người đi lướt qua nhau. Nghe tiếng đối phương khạc một miếng đờm vào thùng rác, tâm tình anh ta bỗng dưng chìm xuống.
Triệu Vũ còn nhớ, khi anh ta vào công ty thì lão Vương đã ở đây rồi. Khi ấy, vì là nhân viên mới nên anh ta làm gì cũng cẩn thận dè dặt, suốt ngày chỉ biết cắm đầu liều mạng, sợ đánh mất bát cơm ăn, chính lão Vương là người đã kéo anh ta đi làm quen nói chuyện với các đồng nghiệp. Lão Vương đã từng giống hệt như một người đi trước chân chính, khuyên anh ta không được “đơn độc” như thế mà phải cười nhiều hơn, nói nhiều hơn thì mới có thể đối nhân xử thế tốt được. Lại nói về Lão Vương, tuy ông ta chỉ là một người đàn ông trung tuổi bình thường như bao đồng nghiệp khác, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, chí lớn chí nhỏ đều chưa thành công, cả ngày xuề xòa chuyện dầu đèn mắm muối, cũng như oán giận chế độ xã hội, tầng cấp lãnh đạo, kẻ có tiền cùng đàn bà hám lợi, thế nhưng ông ta chưa từng có ý gì quá xấu xa, thậm chí thi thoảng còn có không ít ý tốt. Chỉ là những ý tốt này, nửa năm nay, đối với Triệu Vũ, đã biến thành một bức tường ngăn cách. Triệu Vũ trải qua biến cố gia đình, không phải không biết tình người ấm lạnh, chỉ là lúc này, đối mặt vẫn thấy có chút chán nản. Anh ta đã từng có mối nhân duyên tốt đến mức quen hết người trong trường, đi đâu cũng có người hô ứng ủng hộ thuận lợi, vậy mà khi đứng trước cái gọi là xã giao trong xã hội, anh ta vẫn thấy sức cùng lực kiệt.
Gà Mái biết Triệu Vũ được nghỉ liền lập tức lên lịch họp mặt. Triệu Vũ nhìn tin nhắn, chậm rãi thở ra một hơi, tiếng cười ẩn ẩn giấu trong cổ họng. Anh ta trả lời một câu được, rồi về nhà đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Gà Mái “Ăn ngon thật mà anh, nếu như không ngon anh cứ đánh em… Cơ mà lỡ như không ngon thật, anh cũng đừng đánh thật nhé… Ây da, nhưng mà đúng là ăn ngon thật, mùi vị thanh đạm, không gian tốt, lại còn là lẩu, rất phù hợp! Á, Tưởng Điềm Điềm, em đừng làm gì cả, cứ đặt xuống đất anh bê cho, ấy, đừng cướp điện thoại, khó khăn lắm anh mới gọi điện được cho đại ca mà…” Rất nhanh, đầu kia điện thoại đổi thành một giọng nữ “Tuy là bên ngoài nhìn không đẹp lắm, nhưng không gian bên trong rất được, loại nhà hàng như thế mới đủ tình thú!”
Triệu Vũ quẹo trái quẹo phải, cuối cùng dừng lại cẩn thận đánh giá cái nhà hàng cuối hẻm. Nhìn vẻ ngoài rách rách nát nát, xấu xấu bẩn bẩn, Triệu Vũ nhíu mày, nghe câu được câu không, nghi ngờ hỏi “Ngon thật không đấy? Hay là tôi vẫn nên đến Hidilao hot pot (*) trong truyền thuyết cho chắc?”
Gà Mái chít chít đảm bảo “Ăn ngon mà anh! Đến kén ăn như Tưởng Điềm Điềm còn khen ngon…”
Triệu Vũ vẫn không yên lòng “Được rồi, nếu như ăn không ngon thì cậu chết chắc…”
Giọng nữ lần thứ hai chiếm ống nghe “Anh! Anh tính mời nhân vật tai to mặt lớn nào ăn cơm à? Đắn đo như thế chẳng giống anh chút nào! Còn nữa, ăn lẩu mà đòi thanh đạm cái gì chứ, ăn lẩu cay Trùng Khánh đi!”
“Nhưng người ta thích thanh đạm một chút…” Triệu Vũ lẩm bẩm, xong đột nhiên như nhận ra điều gì đó, ồ lên hỏi “Tưởng Điềm Điềm? Sao hai người các cô lại ở cạnh nhau?”
Bên kia điện thoại “…”
Đàn em Gà Mái và em gái Tưởng Điềm Điềm cảm thụ sâu sắc cảm giác bị đại ca lãng quên, giận dữ cúp máy! Triệu Vũ vẫn không phát hiện, tay cầm điện thoại đánh nhịp, quyết định tin tưởng các anh em một lần!
Hai năm gần đây, các loại nhà hàng khách sạn ở Ngô Thành phát triển như vũ bão, Triệu Vũ quả thật không nắm được tình hình, nếu như không tham khảo ý kiến bạn bè, anh ta chẳng biết phải đi đâu mới tìm được một quán lẩu hợp ý Lý An Sinh. Chỉ là lúc này nhận được ý kiến rồi, anh ta vẫn không yên tâm mở điện thoại lên xem đánh giá nhà hàng các loại rồi mới quyết định hẹn người. Lúc Triệu Vũ gọi điện cho Lý An Sinh, Lý An Sinh đương nhiên là đồng ý rất nhanh. Thế nhưng, địa chỉ quá mức ngóc ngách, cho nên Lý An Sinh sau khi nhẹ nhàng nói rõ việc hôm nay bản thân phải tăng ca xong liền đề nghị đợi cậu ta tan làm, cậu ta sẽ đến nhà Triệu Vũ đón anh để hai người cùng đi.
Triệu Vũ đứng trong ngõ hẻm làm bộ thoải mái đáp “Được, giờ tôi cũng vẫn đang nằm trên giường, tối gặp.”
(*) Hidilao hot pot: Một công ty cổ phần Tứ Xuyên thành lập năm 1994 chuyên kinh doanh lẩu. Lẩu của Hidilao hot pot lấy khẩu vị của món Tứ Xuyên làm chủ, đồng thời dung hòa với khẩu vị của các nơi khác. Hidilao hot pot hiện đã có mặt ở rất nhiều nơi trong và ngoài Trung Quốc, vd như Bắc Kinh, Thượng Hải, Vũ Hán, Thiên Tân, Mỹ, Hàn, Nhật, Singapore,…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.