Lại nói, hôm đó, sau khi về đến nhà, không biết có phải do nhớ đến bạn trai cũ hay không mà Triệu Vũ ngủ ngon vô cùng. Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, anh ta mới dậy tắm rửa, rồi mang theo tâm trạng hưng phấn đi làm. 
Mẹ Triệu hâm nóng cháo cho con trai, bánh mì cắt lát mua từ siêu thị cũng phết sẵn một lớp mứt hoa quả bày ra đĩa. Mặc dù bà có một tài năng thiên phú khiến người người giận sôi là nấu ăn cực cực kì dở thì Triệu Vũ vẫn húp sùm sụp như lang như hổ, thậm chí còn giơ ngón tay cái cổ vũ mẹ mình. 
Mẹ Triệu vớt tiếp hai quả trứng luộc trà, ép con trai “Ăn nhiều một chút, không ăn làm sao mà có sức khỏe được.” 
Triệu Vũ dở khóc dở cười chọc chọc quả trứng “Con cũng đâu phải đứa trẻ lên năm… Thôi được rồi, con ăn con ăn, đồ mẹ nấu ngon như vậy, không ăn nào xứng danh là người Trung Quốc chứ, đúng không mẹ?” 
“Đồ dẻo mỏ!” Trong mắt mẹ Triệu tràn đầy sự vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trách cứ. Mặc dù đã xấp xỉ năm mươi tuổi, nhưng nhìn bà, người ta vẫn có thể nhận ra nét đẹp từ những ngày còn xuân “Đêm qua ba con trực đêm, vừa mới về thôi. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của năm mới, biểu hiện cho tốt vào nhé.” 
Triệu Vũ đối với việc mẹ luôn con mình như trẻ con đã là bất lực hết thuốc chữa, cho nên bà nói gì anh ta cũng đều vâng vâng dạ dạ nghe hết. 
Trước khi ra cửa xỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-lam-dai-ca-nhieu-nam-roi/261147/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.