Đúng là đôi bạn cùng tiến, chắc cũng nhân tiện đường đi qua chỗ tập bắn súng nên Nguyên và Khoa có vẻ bắt được ý nhau, hai ông tướng tuy chạy khác lối nhưng kiểu gì cũng dẫn tới một chỗ.
Tôi chạy theo Khôi Nguyên
Còn Anh Minh đuổi theo Khoa.
"Hay cậu đuổi theo Khoa đi."
"Hả?" Tôi thân Nguyên hơn nên việc chạy hướng bên thằng bạn có vẻ dễ ăn nhất, tại nó siêu nhường tôi. Kiểu gì chạy một lúc xong lăn ra kêu oai oái là thằng cu quay lại liền.
"Tại Khoa nó nghe lời cậu hơn tôi ấy." Gì? Sao nhỉ? Tôi nghe không rõ, Khoa nào nghe lời tôi cơ.
Chắc chắn Anh Minh có nhầm lẫn ở đâu đó rồi, hahaha, tôi đứng trước Khoa còn khúm núm huống chi là có thể khiến bạn nghe lời. Nhưng tôi lại dễ mềm lòng trước đề nghị của người khác nên vẫn quyết định theo lời Anh Minh chạy về phía Khoa.
*Oạch*
Thì chạy đấy, chưa được mấy hơi tôi chẳng may vấp ngay phải cục đá giữa đường.
"Sao thế?" Khoa chạy rất hăng, nghe thấy tiếng phịch lớn cũng ngoảnh đầu lại nhìn.
Tôi thì không biết bộ dạng của mình lúc này trông như thế nào nữa, chỉ biết nằm yên bất động vì cả người úp xuống nền cỏ. Khoa vội vàng quay lại, cúi xuống luồn hai tay vào nách và nhấc tôi khỏi mặt đất.
"Ầy, đi đứng cẩn thận chứ."
"Tại mày với Nguyên cứ trêu tao."
"Ai bảo mày đuổi theo."
"Đuổi theo lấy lại giày chứ không chúng mày vứt đi thì lúc về Hà Nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-kho-ua-nhu-the/3355341/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.