Tối đó, tôi nằm trằn trọc khi nghĩ về Nguyên. Chẳng biết tại sao, chỉ thấy nao nao trong lòng. Cảm xúc khó có thể diễn tả, hậu tâm trạng sau khi đối diện với cảm xúc của người khác. Trong lúc trở mình tôi đánh mắt lên trên nhìn đôi Converse của Khoa được đặt ngay ngắn trên kệ.
Đáng nhẽ phải để ở bên ngoài sảnh nhưng tôi sợ ai đó lấy hoặc chó mèo tha lôi đi, mất của bạn tôi không có tiền để đền nên đã lén giấu vào trong chỗ giường nằm.
"Quỳnh, ngủ chưa?"
"Chưa, sao thế Hoàng Lan?" Lan quay xuống ngó tôi đang nằm ở dưới. Giọng bạn khe khẽ, nghe dễ thương lắm.
"Lan nóng hả?" Tôi thấy mồ hôi bạn túa ra từ hai bên gáy.
"Hơi hơi." Đêm nay không có gió, dù có mở toang cửa sổ ra nhưng thời tiết có vẻ rất oi nên ngoài những vị trí có quạt thì những khu vực trong góc chẳng khác gì đang hưởng một vùng sa mạc thu nhỏ.
"Xuống đây tôi quạt cho cậu, mát một lúc dễ chịu rồi ngủ."
Khoa nãy gặp ngoài hành lang, bạn có nhờ tôi cầm hộ cái quạt cầm tay. Xong Khoa chạy mất hút, không thấy quay lại lấy quạt. Nên tôi đem về phòng, tại nghĩ đêm tới sẽ cần nếu nóng. Cũng may bạn bỏ quên, tôi lại được dịp sử dụng nó. Dù động cơ chạy bằng cơm, càng dùng tay phất mạnh thì càng mát, quạt một lúc thì mỏi muốn rụng rời cánh tay nhưng méo mó có hơn không. Đủ luồng gió cho tôi và Hoàng Lan sống qua buổi tối đầu tại khu quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-kho-ua-nhu-the/2820822/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.