🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc mở mắt ra thì tôi thấy mình đang nằm gọn trên giường ở phòng, chăn đắp gọn tới bụng, một chiếc quạt cây được đặt ngay ngắn đằng chân, gió thoang thoảng thổi. Ngủ một giấc dậy tôi cảm giác như được hồi sinh.



Sự thoái mái, thư thả không diễn ra được bao lâu khi não bộ lập tức gợi nhớ về buổi sáng sau khi tôi dặn Khoa rằng nhớ gọi dậy và nhắc nhở khi thầy phát hiện. Có bao nhiêu chuyện đã xảy ra khi tôi say giấc nồng, hoàn toàn chẳng nhớ rõ, cũng không hề biết bằng phép màu nào đó đã đưa người tôi từ trên núi cao bay về giường khu quân trại. Lại còn đúng giường, đúng chăn, đúng gối của mình nữa chứ.



Chỉ khác là chiếc quạt nhỏ kia, màu trắng và được viết tên K.



"Quỳnh dậy rồi hả? Đỡ mệt hơn chưa?" Hoàng Lan đi vào, tay cầm tô cơm trưa, có vẻ bạn vừa đi từ phía căn tin lên đây.



"Mình buồn ngủ xíu thôi mà đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ý là xảy ra với mình ấy." Tỉnh lại, tôi cảm giác mình đã bị thời gian bỏ lại.



Hoàng Lan trèo lên giường tầng trên cao, vừa gấp áo vừa kể.



"Thì thấy Khoa kéo Quỳnh từ đâu đến, thật ra là cậu ta bế cậu trên tay. Báo cáo với thầy là do nắng quá hay gì đó đại loại vậy nên cậu xỉu. Xin phép cõng về."



Chà, đấy, thấy chưa, lỡ bao việc hay.



Trước sự thích thú và tròn mắt lắng nghe của tôi, Lan tiếp tục nói.



"Mà cậu giỏi thật đấy, ồn như vậy vẫn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-kho-ua-nhu-the/2820818/chuong-12.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tôi Không Khó Ưa Như Thế
Chương 12: Hậu ngủ quên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.