Chương trước
Chương sau
Lưu Sơn đứng trước mặt Kỷ Tú Hiên, khiêu khích: "Kỷ Tú Hiên, mày còn tâm tình dẫn thằng con hoang này đi ăn khuya à? Nó làm mày sướng lắm chứ gì? Tao có thể làm mày sướng hơn nó nữa đó."

Kỷ Tú Hiên nhíu mày lại thả lỏng, gỡ mắt kính bỏ vào túi áo, che trước Thẩm Lăng: "Mồm mày vừa ăn phân pha Amoniac à? Thối không tả được. Đêm hôm còn đứng đường, 500 hay 200? Cần tao book cho mày một tour trong sân tập Gym để mày vận động với mấy anh trai cao to đen hôi không?"

Con hoang cũng là con người, Lưu Sơn này từ nhân phẩm đến nhân cách, đều làm cậu giận sôi, chó nhà giàu không đạo đức.

Thẩm Lăng nhìn Kỷ Tú Hiên che chở cho mình với chiều cao khiêm tốn của cậu, rất muốn bật cười, nhưng nếu cười thì cậu sẽ xù lông mất, vẫn là nhịn xuống thôi. Hắn cảm thấy Lưu Sơn chán sống lắm rồi, năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, nếu hắn là một đứa vô dụng thật thì bây giờ chắc hắn cũng chán đời rồi tự tử luôn. Cũng may có Kỷ Tú Hiên, kéo hắn một tay.

Cậu không phải là người đầu tiên chìa tay về phía hắn, nhưng cậu là người đầu tiên nhìn hắn, như một con người bình thường, không mang theo chút cao thượng nào, còn hung dữ răn dạy hắn.

Kỷ Tú Hiên tốt như vậy, lại bị hắn đụng phải.

Lưu Sơn nói không lại Kỷ Tú Hiên, tức xì khói, gã chỉ tay vào mặt cậu: "Mẹ mày! Đừng tưởng dựa Lạc gia là mày ngon, tao nhất định không bỏ qua cho mày!" Gã ngoắc tay ra hiệu cho đám lưu manh trong hẻm ra đánh hội đồng. Gã không nhịn được muốn đập chết Kỷ Tú Hiên, Lạc Minh Vũ đã nói rồi, đánh chết càng tốt.

Kỷ Tú Hiên thấy động tác nhỏ của gã, xắn tay áo lên: "Hơ, loại rác thải tái chế như mày, đưa về lò nấu lại cũng như không. Phân bón còn có ích hơn mày nhiều."

Cậu nhanh chóng ra tay, đấm thẳng mặt Lưu Sơn, còn bớt thì giờ nói với Thẩm Lăng: "Về trước đi, tôi lo được." Cậu lo lắng hắn bị đánh bầm dập, nhìn cao to vậy thôi chứ hắn chắc gì đã mạnh hơn cậu, ở lại chỉ tổ làm bao cát.

Bọn lưu manh nhận tiền thì làm việc, xách cây gậy gỗ này kia từ ngỏ nhỏ đi ra, bao vây Kỷ Tú Hiên. Lưu Sơn ăn một đấm, chảy máu mũi té xuống đất, lết về sau, cắn muốn nát hàm răng: "Đánh chết mẹ nó cho tao! Đánh nhập viện tao cho thêm tiền!"

Thẩm Lăng sao có thể bỏ chạy lúc này được, hắn chân dài giơ lên, đá vào sườn eo một gã muốn đánh lén Kỷ Tú Hiên. Trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, nhếch môi: "Sao tôi có thể để Hiên đại ca của mình bị đánh chứ?"



Giọng của hắn rất trầm, cũng rất dễ nghe: "Hiên, có tôi ở phía sau, đừng lo." Tuy hắn không giỏi võ như Kỷ Tú Hiên, nhưng đánh đấm cơ bản vẫn lành nghề.

Kỷ Tú Hiên ngây ngẩn, Thẩm Lăng dùng bả vai cản lại một gậy của gã côn đồ: "Đừng phân tâm." Sau hôm nay, hắn phải học ít nhất là một khóa võ thuật mới được.

Thẩm Lăng vì mình mà bị thương, Kỷ Tú Hiên hết sức tập trung, phải vì hắn ăn miếng trả miếng. Đàn em của tao mà cũng muốn đánh, mày hỏi thằng đại ca này chưa!

Hệ thống nhắc nhở: [Ngày mai đi ghi hình, đừng để bị đấm phù mỏ đó.] Kí chủ thật ngây thơ, bị người ta thả thính cũng không biết.

Kỷ Tú Hiên vung một đấm vào mặt thằng đầu vàng: [Yên tâm đi, tao không đánh mặt.]

[??] Nó nhắc cậu mà, chứ có kêu cậu đánh mặt ai đâu? Ngáo à?

Lúc sau nó liền biết kí chủ nhà mình không đánh mặt là ý gì.

Kỷ Tú Hiên chuyên lựa ngay háng người ta mà đá, nhẹ thì nát bi, nặng thì bể trứng chiên xúc xích. Mấy gã lưu manh không dám vội vàng đánh cậu nữa, mà là đứng xa cảnh giác. Nhìn thôi cũng biết thốn rồi.

[...] Thâm, vẫn là nách của kí chủ thâm.

Lạc Minh Uyên xách theo bịch gà rán vừa mới đứng chờ mua, bước ra khỏi cửa tiệm: "??" Hai thế giới à?



Anh ta đẩy mắt kính, bình tĩnh quay số của anh hùng nhân dân. Dám hội đồng em trai anh, nên ngồi xổm nhà lao mấy ngày cho khỏe người. Lạc Minh Uyên đặt túi đùi gà xuống đất, cũng cởi áo blouse ra, gia nhập cuộc chiến. Lâu rồi chưa đánh đấm ai, giản cơ chút, tốt cho sức khỏe, khoa học đã chứng minh.

Tiếng còi xe cảnh sát làm cho bọn bất lương như chuột thấy mèo, chạy toán loạn. Lưu Sơn nãy giờ núp ở đằng sau ôm mặt, cũng hoảng hốt muốn chuồn thì bị Lạc Minh Uyên xách cổ áo, đấm cho hai cái: "Thằng này đúng không?" Nhìn một cái liền biết là phản diện.

Kỷ Tú Hiên gật đầu: "Rác tái chế."

Lạc Minh Uyên không tán đồng: "Chất thải nguy hại mới đúng."

Cậu suy nghĩ, phản bác: "Rác không tái chế."

Anh ta kéo lê Lưu Sơn lại gần: "Đừng thiếu kiến thức như vậy, rác thì phân loại nguy hại là độc nhất rồi."

Kỷ Tú Hiên không cho là đúng: "Không tái chế cũng độc lắm, chỉ có thể đem chôn hoặc đốt thôi. Anh mới hiểu biết hạn hẹp đó."

Hai người cãi tay đôi về phân loại rác.

Lưu Sơn héo bẹp như bịch rác: "..."

Thẩm Lăng chết lặng: "..." Tình anh em bền chặt ghê gớm, cái vấn đề nhỏ nhặt này mà cũng cãi nhau cho được?

Cả ba chễm chệ leo lên xe cảnh sát ngồi, còn kịch liệt thảo luận. Thẩm Lăng rất muốn nhảy xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.