Cảnh Phong đã quay trở lại, cầm ly nước lên uống: "Hôm nay anh mày bao, anh thoải mái!"
Cả đám hoan hô, Tống Giang mới nói với Kỷ Tú Hiên: "Mai mày nghỉ học đi quay chương trình đúng không? Nghỉ 3 ngày?"
Cậu gật đầu: "Ừ, tụi bây rảnh thì đón xem, phát trực tiếp thì nguyên ngày, còn trên đài Lily thì lúc 7 giờ tối ấy."
Cảnh Phong: "Tất nhiên là phải xem rồi, xem mày làm trò hề."
Thẩm Lăng hút một ngụm coca, suy nghĩ, bị Kỷ Tú Hiên đẩy mâm đùi gà qua: "Ăn đi, uống coca nhiều bị loãng tinh đó."
Thẩm Lăng: "..." Cảm ơn, không cần nhắc. Hắn định bụng trong 3 ngày cậu nghỉ học này, hắn cũng nghỉ một chuyến, về "thu thập" Thẩm gia.
____
Khi Lạc Minh Uyên bước chân vào cửa tiệm, 4 thằng nhóc đeo kính ngồi một loạt trong tiệm người ta, đang thảo luận bài tập: "??" Ông chủ tiệm không đá văng mấy đứa này ra à? Ai đời chạy vô tiệm gà rán học bài?
Anh ta đẩy kính, bước đến bàn của Kỷ Tú Hiên: "Tú Hiên, nên về." Anh ta bị uy hiếp chứ cũng không muốn làm khó Kỷ Tú Hiên.
Cả bọn thảo luận bổng dưng im bặt, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục: "Tao nghĩ là nên vẽ thêm vectơ pháp tuyến đi."
"Không, vẽ thêm đường thẳng phụ nữa thôi!"
"Mày thấy sao Tú?"
"Tao bấm máy là ra rồi, không quần như tụi mày."
"..."
Lạc Minh Uyên lặp lại câu cũ: "Tú Hiên, về nhà đi."
Kỷ Tú Hiên gõ cái bàn: "Lạc Minh Uyên."
Cả đám vểnh lỗ tai lên nghe, Kỷ Tú Hiên sắp đại khai sát giới rồi ư? Phấn khích ghê!
Lạc Minh Uyên tầm mắt sắc bén, nhìn cậu lấy một tờ giấy với một cây bút đưa qua, nghiêm túc: "Anh giải, ra kết quả tôi chấp nhận về nhà."
Anh ta: "..."
Thẩm Lăng 3 người: "..."
Lạc Minh Uyên không biết cậu bày trò gì nữa, nhưng anh ta vẫn là ngồi xuống giải đề.
Sau 3 phút, Lạc Minh Uyên buông bút, bực bội nhìn Kỷ Tú Hiên: "Đưa anh một bài sai đề, làm sao giải?" Chơi anh à? Còn tưởng đâu dễ ăn lắm.
Kỷ Tú Hiên giả vờ xem đồng hồ, bất ngờ: "3 phút, Lạc Minh Uyên, anh thật nhanh." Nhanh như vậy đã phát hiện ra đề sai. Đề này toàn là hệ thống cung cấp, tư duy một chiều không giải được.
"Phụt!" Cái gì nhanh, là bọn họ nghĩ đen tối sao?
Lạc Minh Uyên đen mặt: "Em chơi anh?"
Kỷ Tú Hiên lắc đầu, thái độ khinh thường: "Đề sai sửa lại là làm được rồi. Anh nói anh là thủ khoa khoa học tự nhiên mấy năm liền chưa ai phá được kỷ lục. Đơn giản như sửa đề rồi làm mà cũng không biết, còn tự nhận là học thức uyên bác. Não phẳng."
Hệ thống: [Cậu thật là hèn hạ, gài người ta xong còn mắng người ta dốt.]
Cậu hừ cười: [Trả thù tí, phải làm căng mới vui.] Học giỏi thì ngon lắm à, cũng không phải bị cậu chơi một vòng.
"..." Đù mè, Kỷ Tú Hiên lúc này cũng thật đáng sợ!
Kỷ Tú Hiên liếc qua đám bạn: "Học tiếp đi, nhìn cái gì?"
Cúi đầu cắn bút 2 người: "..." Còn hơn giám thị gác thi.
Nói với Lạc Minh Uyên: "Không làm được thì biến, đừng có ở đây cản trở."
Cản trở? Làm không được? Anh ta sao? Kỷ Tú Hiên vậy mà dám coi thường mình? Đối với chuyên ngành của mình mà làm không được hay sao? Anh ta không phục! Thiên tài trong từ điển không có hai từ không được!
Ý chí chiến đấu sục sôi: "Làm, anh làm được!" Lấy giấy bút lại bắt đầu ra soát đề. Lần đầu tiên anh ta kích động như vậy.
Kỷ Tú Hiên trợn mắt: "Ha?" Ủa ai mượn? Không phải là nên tức giận bỏ về sao? Lạc Minh Uyên chập mạch?
Hệ thống: [Khiêu khích không có hiệu quả với Lạc Minh Uyên rồi. Anh ta thích nhất là toán lý hóa, trên mảng này thì cậu chọc trúng điểm kích thích ý chí chiến đấu của anh ta rồi. Chúc mừng!]
Thẩm Lăng cũng đưa qua ly nước, nín cười: "Uống miếng bánh, ăn miếng nước, hạ hỏa."
"..." Không thèm.
_____
Ra khỏi tiệm Ba Con Vịt đã hơn 10 giờ tối, Cảnh Phong và Tống Giang đều có người nhà đón về. Thẩm Lăng ở kí túc xá gần trường, đi bộ 10 phút là về tới nhưng hắn không vội, đứng chờ xe cùng Kỷ Tú Hiên.
Lạc Minh Uyên đi gọi điện thoại cho tài xế, cũng thiệt là, lo giải đề không nhìn thời gian, anh ta vậy mà cũng có ngày về nhà trễ.
Quán gà rán bên ngoài giáp với con hẻm nhỏ gần khu chung cư, giờ trời tối, người đi đường không có một mống, màn đêm như sương lạnh.
Kỷ Tú Hiên và Thẩm Lăng đứng lùa gió, đột ngột có tiếng động từ hẻm nhỏ thu hút sự chú ý của cậu, thế là cậu quyết định, đứng im tại chỗ. Thẩm Lăng cũng nghe, nhưng không hó hé gì.
[...] Có cần phũ phàng như vậy không hả hai con người kia?
Kỷ Tú Hiên là người cẩn thận, âm thanh kia giống như cố ý dẫn cậu vào hẻm hơn. Ban đêm ban hôm, còn vắng vẻ, mấy chỗ này thường là chỗ mấy dân anh chị làm việc. Vẫn là không nên tò mò.
Lưu Sơn được Lạc Minh Vũ cung cấp địa chỉ của cậu, chờ trong hẻm tới muỗi cắn đau cả chân mà Kỷ Tú Hiên không hó hé gì, tức bay màu: "..." Khó lắm gã mới lén ông ba, trả tiền mời mấy đàn anh ra cho Kỷ Tú Hiên bài học, không dễ tha như vậy được.
Thế là gã ta tự thân xuất mã, tuy không rõ tại sao Kỷ Tú Hiên nhìn ngoan hiền như vậy nhưng nỗi nhục này gã phải đòi cả chì lẫn chài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]