Kỷ Tú Hiên không vui thì mặt ngoài càng là tươi cười càng rỡ, Lạc Minh Huyền đang nói cái chó má gì lúc nãy đó? Dạy đời cậu? Muốn cậu nghe lời? Hắn ta chưa có cái quyền đó đâu! 
Lạc Minh Tuyền thấy điềm tới, lúc Kỷ Tú Hiên lấy chảo đập anh cũng cười như vầy nè. Anh nhanh chóng nhảy xuống từ ghế ngồi, núp sau lưng ghế, hé mặt ra nhìn. 
Lạc Minh Huyền mày đẹp hơi nhíu: "Còn không mau đi xuống, Lạc Tú Hiên! Còn ra thể thống gì không hả!?" Hắn phải uốn nắn lại cái tính khó ưa này của cậu, bố mẹ không làm được thì để hắn làm! 
Kỷ Tú Hiên còn nhịn nữa thì không còn là cậu nữa rồi: "Uchiha Tú, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Lạc Tú Hiên chó má gì? Obito Lạc, tôi nhịn anh nãy giờ rồi đó!" 
Nói liền làm, cầu mấy trái quýt trên tay, ném mạnh về phía thằng anh cả. Cậu đã muốn đạp bẹp cái bản mặt ra vẻ đạo mạo kia lắm rồi, Lạc Minh Huyền phải không? Anh cả phải không? Này thì bao che cho nhau! 
Lạc Minh Huyền sững sốt: "!?" 
Lạc Minh Huyền không dám tin, lời nói của hắn là có quyền uy nhất trong cái nhà này nhưng không áp dụng với Kỷ Tú Hiên rồi, hắn còn bị cậu đặt biệt danh kì cục gì nữa kìa, đúng là không coi ai ra gì. 
Lạc Minh Huyền trầm giọng, bắt lấy trái cam đang bay đến, quát: "Lạc Tú Hiên! Đừng để anh nhắc lại-A!" Một tay cầm trái cam, một tay khác thì ôm vai Lạc Minh Vũ, hắn chú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-can-tinh-cam-nay-nua/2765169/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.