Còn một đoạn nữa sẽ đến nhà họ Lạc.
Kỷ Tú Hiên càng không vui.
Lạc Minh Tuyền tất nhiên không nhìn tới sắc mặt cậu, nhưng nhìn gió thổi tóc cậu dựng ngược lên, anh lại di chuyển hai tay lên, bịt kín lỗ tai đã đỏ ửng của cậu. Anh mỗi khi ra đường đều trang bị sẵn nón, khẩu trang, Kỷ Tú Hiên thì đến cái nón cũng không có, vẻ mặt kêu căng không sợ trời cao đất dày. Bị gió quát chắc chắn không dễ chịu.
Kỷ Tú Hiên đôi tai bị lòng bàn tay ấm áp che lại, rất muốn quay đầu cho một đấm nhưng vẫn nhịn xuống, khó chịu nói: "Làm gì đó?"
Lạc Minh Tuyền càn rỡ hơn, sờ soạng mái tóc xanh đọt chuối của cậu, đứng đắn nói: "Gió thổi mạnh như vậy, tóc sẽ biến dạng, không đẹp trai nữa."
Ai mượn anh quản?
Kỷ Tú Hiên hừ hừ nhưng không phản đối, cậu đang điều khiển ván trượt nên không tiện đánh anh một đốn. Không đẹp trai, sao có thể! Cậu là thiên hạ đệ nhất, Phan An thời hiện đại đó!
Gần đó.
Lạc Minh Vũ đang cười thầm vì Kỷ Tú Hiên bị bỏ lại, đúng là không biết tự lượng sức mình, nhưng ngoài miệng lại lo lắng: "Anh Tú Hiên thật là trẻ con, sao lại chống đối mẹ chứ!"
Mẹ Lạc bực bội vỗ vỗ mu bàn tay cậu ta: "Tú Hiên cũng là thiếu thốn tình cảm, mẹ phải dạy dỗ nó lại thôi."
Lạc Minh Vũ nghe vậy vui vẻ: "Vâng, nếu ảnh có thể giống mấy anh trai khác thì tốt rồi." Tốt nhất là mày cứ quậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-can-tinh-cam-nay-nua/2765136/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.