Kỷ Tú Hiên bị đả động, vì cậu yếu lòng trong phút chốc.
Lạc Minh Tuyền là thật lòng, vì chuyện lúc nãy, cũng vì chuyện lúc trước. Anh ta luôn muốn hai anh em có thể hiểu biết về nhau thêm một chút.
Kỷ Tú Hiên giấu cánh tay sau lớp quần nắm chặt, kiềm chế xúc động muốn khóc. Đã hơn hai mươi tuổi tác, khóc lóc cái này, trẻ con mới làm.
Cậu nhìn anh cúi thấp đầu, đôi mắt long lanh, giống như chỉ cần cậu chịu đáp lại, anh ta có thể sẽ nhảy cẫng lên vui sướng ngay.
Cậu không muốn.
Kỷ Tú Hiên thu hơi, liếm một chút đôi môi đã khô khốc, đẩy Lạc Minh Tuyền ra.
Lời nói tái nhợt vô lực cậu nói không ra, chỉ có hành động, chứng tỏ lập trường của cậu. Cậu từ chối nói, cũng từ chối đi tiếp nhận, cảm tình mình hằng mơ ước.
Kỷ Tú Hiên lúc nãy quá ngoan, làm cho anh ta có xúc động muốn nói hết, muốn làm thân.
Nên khi Lạc Minh Tuyền, bị đẩy ra, ngơ ngác đứng ngốc một hồi, cứng ngắc quay đầu nhìn Kỷ Tú Hiên rời đi.
Kỷ Tú Hiên không nói không rằng chạy đi, theo ý hiểu của anh ta, cậu chưa muốn trả lời bây giờ, chứ không thẳng thừng từ chối. Vậy thì tốt, đúng như vậy đúng không, Tú Tú?
...
Lạc Minh Tuyền ngu ngơ nhìn theo bóng lưng của cậu, tươi cười đọng lại: "??"
Lạc Minh Huyền mặt vô biểu tình đóng lại cửa sổ, kéo lên bức màn. Hắn không thấy gì hết!
[...] Làm vậy có khi bị cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-can-tinh-cam-nay-nua/2765060/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.