6
Trong lòng Tưởng Hữu vẫn còn sót lại một tia hy vọng mong manh, lỡ như, lỡ như Bạch Hòa chỉ ghé qua nhà mẹ đẻ thì sao.
Anh ta lập tức rửa mặt rồi vội vã chạy về làng. Bố mẹ nuôi của Bạch Hòa thấy anh ta, mặt lạnh tanh, hắt một chậu nước xuống chân anh ta.
"Con gái gả đi như nước đã hắt ra."
"Tiền hàng đã thanh toán sòng phẳng. Bây giờ mày còn muốn đến đây để trả lại hàng à? Tao không có một xu nào đâu, đi đi, mau đi cho khuất mắt!"
Tưởng Hữu chưa kịp mở miệng đã bị đuổi ra. Đúng vậy, sao anh ta lại quên mất, Bạch Hòa suýt nữa bị họ bán đi, làm sao cô ấy có thể quay lại đây được.
Anh ta căm ghét bản thân mình vì đã không nhận ra sự bất thường của Bạch Hòa. Nếu sớm giải thích thì mọi chuyện có lẽ đã ổn rồi.
Cô ấy không có nhà, lại vừa mới phá t.h.a.i xong, giờ phải sống sao đây.
Anh ta thất thần quay về khu gia binh. Một người chị lớn đi ngang qua chào anh ta nhưng anh ta không hề phản ứng, khiến người đó lầm bầm.
"Hai vợ chồng nhà này bị làm sao thế, người nào người nấy đều như mất hồn vậy."
Câu nói này lập tức x.é to.ạc đầu óc Tưởng Hữu. Anh ta trợn mắt, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác mà hỏi:
"Cái gì mà mất hồn? Bạch Hòa có đến văn phòng của tôi không?"
Người chị kia sợ hãi lắp bắp, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tưởng Hữu, vẫn tốt bụng giải thích:
"Hôm đó đấy, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-hoi-han-khi-thieu-tuong-cuoi-toi-ve-chi-vi-co-thanh-mai-cua-anh/4913693/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.