Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, đợi thang máy kêu một tiếng Chu Mẫn mới đẩy người ra khỏi thang máy.
Chu Mẫn đẩy Tử Minh đến một góc khuất ở hành lang, đứng trước của phòng bằng gỗ có chút cũ, màu gỗ ban đầu cũng phai đi.
Tử Minh:" Nhà vệ sinh?"
Nhìn ra được là nhà vệ sinh luôn hả? Phòng cô cũng không lớn như vậy đâu.
Chu Mẫn tiến tới phía trước đẩy cánh cửa gỗ, tiếng kẽo kẹt liền vang lên, trong căn biệt thự như vậy không ai nghĩ đến lại có căn phòng thế này tiếng cửa gỗ cũ kỹ nghe qua rất không hợp.
- Phòng của tôi, phòng có chút nhỏ chú ở ngoài chờ tôi.
Tử Minh cảm thấy nơi này so với tưởng tượng của hắn còn tệ hơn rất nhiều, bên trong đã bám đầy bụi bặm vừa nhìn qua liền biết không ai quét dọn, lúc bật đèn lên bụi cũng bay lập lờ ở xung quanh muốn người khác không thấy cũng khó.
Mùi ẩm mốc xộc vào mũi khiến người khác khó chịu phải cau mày.
Tử Minh cảm thấy nhà vệ sinh có khi còn to hơn phòng của Chu Mẫn.
Chu Mẫn mở tủ tiền vài bộ quần áo, thấy bên trong trống trơn trên bàn đặt mấy quyển sách cũng bị quăng đi, liền đóng tủ lại.
- Đồ tôi bị quăng đi rồi, bọn họ chỉ hận không thể đập vỡ luôn cái phòng này.
Chu Mẫn đóng cửa lại, đẩy Tử Minh xuống dưới lầu.
Cả ba người vẫn ngồi ở chỗ cũ, thấy Chu Mẫn xuống Đàm Linh liền đứng lên.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450186/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.