Hồ Khanh rất đặc biệt trong mắt Tịnh Y, nhưng không tồn tại trong kế hoạch sau này của y.
Hồ Khanh nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
- Ngày hôm đó em chờ tôi bao lâu?
Tịnh Y nhìn ra bên ngoài, thấy tiết trời âm u không có nắng, nói:" Một tiếng."
Hồ Khanh:" Một tiếng của em, tôi nhất định dùng cả đời thậm chí là một kiếp bù đắp cho em."
Tịnh Y hơi sửng sốt, quay sang nhìn Hồ Khanh thấy ánh mắt chân thành kiên quyết của Hồ Khanh, Tịnh Y bất giác muốn tránh đi.
- Anh cố chấp như vậy là vì cái gì?
- Chín năm, tôi dùng chín năm để gây dựng sự nghiệp vững chắc, chín năm để đưa bệnh viện chính tay tôi dựng lên đứng vững ở Thuỵ Sĩ, chính là muốn dùng nó để cầu hôn em, chín năm, tôi chờ em đã chín năm.
Nói không rung động là nói dối, đời người con gái nghe người kia vì mình sao có thể không dao động, tình cảm bị Tịnh Y giấu kín chín năm bây giờ đều cuồng cuộng trào lên, như sắp nhấn chìm cơ thể của Tịnh Y.
Tịnh Y bấu vào đùi mình một cái, muốn bản thân giữ tỉnh táo, đáp:" Chín năm? Nếu thật sự yêu một người đừng nói chín năm xa nhau, chỉ cần xa nhau nữa tiếng tôi cũng không đành lòng."
Tịnh Y vừa dứt lời, điện thoại trong túi run lên.
Tịnh Y lấy ra nhìn thấy số liên lạc là người bên công ty liền cau mày, nhưng giọng nói rất hoà nhã.
- Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450133/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.