Thím Lưu đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ hận không thể tàn hình để làm việc.
Tử Minh ngồi trên xe lăn trong đình, trước mặt là ấm trà Bích Loa Xuân, bày ra mấy đĩa bánh ngọt ngửi mùi cũng khiến người khác nuốt một ngụm nước bọt.
Hồ Khanh ngồi bên cạnh cắn miếng bánh liền uống một ngụm trà.
Hồ Khanh bị vị đắng làm cho ho khan.
- Cậu, cậu gần đây nổi điên cái gì? Lúc trước không thích uống trà còn ghét nhất loại này, bây giờ lại muốn uống? Mỗi ngày đều uống một ấm.
Hồ Khanh nửa thang nay đều đến đây tập trị liệu cho Tử Minh, Hồ Khanh cũng không nghĩ đến chân Tử Minh lại hồi phục tốt như vậy, hiện tại có thể dùng gậy chống đi hai ba bước nhưng bước đi hơn bốn năm bước chân sẽ vô lực mà ngã nhào xuống, người khác không đứng lên được 6 năm muốn đi lại được cũng phải mất gần 1 2 năm mới có thể đi đứng bình thường được, nhưng chân so với lúc trước sẽ yếu hơn, phải tập kèm mấy bài tập tăng cơ.
Kỳ tích đúng là chọn xuất hiện ở người có cái mã đẹp.
Tử Minh nhấp một ngụm trà, bẻ vụn bánh quăng xuống hồ cho đám cá koi, nói:" Tôi uống để hạ hoả, nếu không đến lúc tìm được Chu Mẫn tôi sợ tôi sẽ lỡ tay giết chết em ấy."
Hồ Khanh đột nhiên liên tưởng đến vụ án mấy năm trước ở trên báo, giết vợ chặt xác quăng xuống hồ cho cá ăn.
Lần này Tử Minh giết người chắc chắn sẽ nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450131/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.