Bọn họ ai ai cũng chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến Tịnh Y cũng biến mất.
Vân Viên đẩy hai người tới khách sạn, dìu Chu Mẫn lên giường mới đi ra ngoài đóng cửa.
Chu Mẫn nằm cựa quậy mấy cái, lại ngồi bật dậy bò tới cuối giường, thấy bóng người ngồi trên xe lăn phía trước mặt, liền dụi dụi mắt.
Chu Mẫn dùng chất giọng dính dính như làm nũng lên tiếng.
- Ai vậy? Người hông có mặt hở.
Tử Minh bất giác đưa tay sờ khuôn mặt của mình, nhận ra Chu Mẫn đã say đến nhìn trời thành đất, nhìn đất thành trời mới thở dài một hơi mà di chuyển xe tới bên cạnh.
Chu Mẫn thấy người di chuyển về phía này, cô lui về sau.
- Đừng có đến đây, tôi là gái đã có chồng còn anh đã có chồng chưa? Cô nam quả nữ không thể ở chung một phòng.
Tử Minh như không nghe thấy, di chuyển xe đến gần chỗ Chu Mẫn.
Chu Mẫn lui đến sát tường, phía sau là cửa kính của ban công căn bản không còn được lui nữa, Chu Mẫn chỉ hận không thể hoà làm một với cửa kính phía sau lưng.
Tử Minh lúc này mới lên tiếng:" Em có chồng thì sao? Chồng em bây giờ cũng không ở đây."
Chu Mẫn sờ soạng muốn tìm điện thoại, tìm một lúc vẫn không thấy liền muốn khóc, nâng mặt lên nhìn người phía trước.
- Tôi, tôi mượn điện thoại anh được không? Tôi muốn điện chồng tôi đến giải cứu.
Tử Minh trả lời rất dứt khoác:" Không được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450127/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.