Tử Minh đưa mắt nhìn Chu Mẫn.
Chu Mẫn hiếm khi thấy căng thẳng kéo nụ cười lên cười gượng hai cái, nắm lấy bàn tay đang đặt lên đùi của Tử Minh.
- Tôi, tôi không có nói chú là lão già mà, là chị ấy tự bổ não có đúng không?
Chu Mẫn nháy mắt ra hiệu, Tịnh Y mờ mịt được Hồ Khanh đặt xuống, khựng lại vài giây mới gật đầu.
- Đúng đúng đúng, cô ấy lưu trong điện thoại là lão baby.
Tịnh Y bị Hồ Khanh lôi về phòng, ở thêm một lúc nữa chỉ sợ Tịnh Y sau này hận đến cắn lưỡi rồi nuốt luôn, muốn giúp chị em hoá ra bị tác dụng ngược.
Chu Mẫn thấy Tịnh Y bị lôi đi liền đẩy Tử Minh xuống trả phòng, lúc trở lên Chu Mẫn liền nằm phơi cá trên sô pha, áo bị động tác giang tay của cô làm cho kéo lên một đoạn ngắn.
Chu Mẫn nhìn Tử Minh ngồi bên cửa sổ nghe điện thoại, lâu lâu lại liếc sang đây.
Ánh mắt hai người giao nhau, Chu Mẫn liền cười hì hì hai cái rồi quay mặt xem tv.
Tử Minh cong cong khoé môi.
- Trước tiên cứ như vậy đi, chuyện khác đợi tôi về rồi nói.
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Hai hôm nay tuyết có chút lớn, chuyến bay cũng vì vậy mà bị huỷ hết, đến trực thăng của Tử Minh cũng không thể bay với thời tiết như vậy.
Người đi bộ trên đường thưa thớt, ai ra đường cũng quấn bản thân thành quả bóng, những đứa nhóc nhà khác lại cười đùa hi hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ga-cho-chu-cua-nam-chinh/2450125/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.