“Câm miệng.” Bạch Ân đầy sát khí nhìn ý thức chủ.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì ý thức chủ đã nói: “Ngươi không biết hắn thật ra chính là chủ thần cai quản hàng vạn thế giới. Ngay cả nơi ngươi sống trước kia cũng là do hắn quản. nhưng vì sự sơ suất của hắn nên ta mới có thể tách hồn ngươi đưa đi.” Nó nhìn bọn họ với ánh mắt căm hận: “Vì thế nên việc ngươi phải rời khỏi gia đình là do hắn. Ha ha ha, các ngươi hận nhau đi, căm ghét nhau đi.”
Hạ Dương nhìn ý thức chủ đang cười như một con khùng.
Còn Bạch Ân thì đang lo lắng, hắn sợ cậu hiểu lầm mình: “Dương Dương, anh có thể giải thích.”
“Em đánh nó được không?” Hạ Dương không đoái hoài gì đến lời nói của Bạch Ân, cậu hỏi: “Nếu anh là chủ thần thì liệu có thể chỉ em cách nào đó để đánh ý thức chủ, khiến nó hồn siêu phách tán luôn được không?”
Bạch Ân: “???”
“Em không hận anh?” Hắn dè dặt nhìn cậu.
“Anh bị điên hả? Em thương anh còn không hết, ở đâu ra mà hận.”
Bạch Ân sững người ra, sau đó cười hề hề như một tên ngốc. Hắn ôm chặt cậu vào lòng: “Cảm ơn em.”
Hạ Dương mới lúc nãy còn ngoan ngoãn dựa vào người hắn, vậy mà bây giờ lại buông lời ác độc: “Anh buông ra coi, em ghét ý thức chủ quá. Chính nó đã khiến em phải lưu lạc ở một thế giới khác hơn mười mấy năm, lại còn khiến chúng ta bị chia cắt. Em muốn nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-duoc-tieu-thu-trong-van-np-to-tinh/1933784/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.