Sau khi sơ cứu tạm thời, Hạ Dương gọi cấp cứu đưa Bạch Ân, Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên vào bệnh viện.
Vết thương của Bạch Ân là nặng nhất, hắn bị đâm sâu vào tận xương, cũng may xương bả vai vẫn chưa gãy, nếu không sau này sẽ tạo thành di chứng, mai mốt có cử động bả vai thì cũng thấy khó khăn.
Bạch Ân được tiêm thuốc mê rồi đưa vào phòng phẫu thuật. Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn vẫn còn mê man chưa tỉnh. Bác sĩ nói không được làm phiền họ, vì thế nên Hạ Dương và Tần Doanh chỉ có thể ra ngoài hành lang ngồi đợi.
Hạ Dương gục đầu xuống đầu gối, gương mặt cậu tái nhợt, thần sắc đầy hoang mang lo lắng. Chính vì cậu nên Bạch Ân mới xảy ra chuyện, cậu cảm thấy áy náy và tội lỗi vô cùng.
“Là lỗi do tôi, chính tôi đã hại cậu ấy bị thương.”
Tần Doanh đi rót một cốc nước nóng, nhẹ nhàng đưa cho Hạ Dương, hắn nhỏ giọng an ủi: “Không phải lỗi do em, em không cần phải cảm thấy tội lỗi. Tất cả mọi thứ đều là do ý thức chủ gây ra. Mọi người đều là nạn nhân của nó, ngay cả Bạch Ân, tôi hay em đều không ngoại lệ.”
Hạ Dương nghe vậy liền tạm quên đi buồn phiền trong lòng, bởi cậu nghĩ dường như Tần Doanh biết gì đó.
“Anh biết điều gì sao?”
Tần Doanh gật đầu: “Đúng vậy, không biết em tin vào kiếp trước kiếp sau không, nhưng tôi là người trọng sinh. Tôi đã từng sống một lần, cuối cùng khi Bạch Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-duoc-tieu-thu-trong-van-np-to-tinh/1933749/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.