Chương trước
Chương sau
Trong số các khách mời ngoại trừ Hứa Tẫn Hàn và Liễu Miên Miên là người quen cũ, còn lại những người khác đều không quen nhau, cho nên từng người mở vali ra đem đồ vật "vi phạm lệnh cấm" bỏ vào bên trong cái giỏ nhỏ, đưa đến trước mặt người dẫn chương trình.

Tần Tư Tranh cúi người xuống mở vali của Tiểu Cà Chua ra, dịu dàng hỏi bé: "Ba ba đưa điện thoại di động cho chú MC, Tiểu Cà Chua tự mình lấy gấu con được không?"

Tiểu Cà Chua đỏ mắt, "Đều phải nộp hết sao?"

"Oa!!! Con không giao!!" Tiểu Bánh Trôi nhà Hứa Tẫn Hàn cao giọng khóc lớn, Tần Tư Tranh run run một cái, da đầu tê rần, Tiểu Cà Chua cũng bị doạ sợ.

Giọng hét này, mỹ thanh cao, âm giọng lớn, thật đáng tiếc khi không đi hát Opera.

Lúc này màn đạn đang xem kịch vui.

【 Ha ha ha tôi dựa vào cách thay đổi sắc mặt của Tần Tư Tranh, thú vị đến nơi rồi, thời khắc chứng kiến lịch sử đã đến, chuẩn bị chụp ảnh màn hình nha các anh em, cùng đón chờ giây phút thần thánh của lưu lượng hàng top giới giải trí trong show tống nghệ này nào!(*)】

(*)Câu này tui edit theo ý hiểu của tui khá nhiều. Nếu sai mọi người chỉ tui nha còn câu gốc là 内娱综艺天花板的封神时刻.

【 Có gì đáng ngạc nhiên đâu, dựa theo thiết lập tính cách của Tần Tư Tranh, cậu ta có thể làm được nha, làm không tốt còn có thể đánh trẻ con, cứ xem đi. 】

【 Tiểu Bánh Trôi nhà Hứa thị đế khóc làm tôi đau đầu, Tiểu Cà Chua thật ngoan, hai mắt hồng hồng ngậm nước mắt nhìn ba ba, manh chết tôi rồi, tâm đều mềm nhũn. Không biết Tiểu Cà Chua còn thiếu ma ma không? Tôi có thể! 】

【 Tiểu Bánh Trôi dám khóc vì có cha ruột là Hứa thị đế, Tiểu Cà Chua còn không khóc, ngươi cũng phải nhìn xem người bé đối mặt là ai, Tần Tư Tranh nổi điên lên đứa nhỏ dám khóc? Đoạn trên máy bay không có ghi hình a, không biết đe dọa đứa nhỏ như thế nào đây. 】

【 Tổ tiết mục cho bên Tần Tư Tranh thêm mấy cái camera đi, tôi thật sự rất lo lắng cho an nguy của đứa bé. 】

【 Bảo bối thật ôn nhu a, anh ấy chỉ cần nhỏ giọng tựa vào bên tai tôi nói chuyện, mạng tôi đều cho ảnh. 】

【 Tôi sắp chết đuối bên trong hai núm đồng tiền kia rồi, tôi muốn xuyên hồn vào Tiểu Cà Chua, không, tôi là Tiểu Chanh. 】

【 Em giao di động! Em giao đồ chơi, mạng em đều giao cho anh! Van cầu lão công chọn em, đừng ép em quỳ xuống cầu xin anh ngay tại chỗ! 】

Tần Tư Tranh xuyên qua mà đến, một thân một mình tại cái thế giới xa lạ này, vô cùng thấu hiểu tâm lý của Tiểu Cà Chua.

Cậu đưa tay lên lau đi nước mắt của Tiểu Cà Chua, nhỏ giọng nói với bé: "Ba ba làm cho con một con thỏ nhỏ, nếu như Tiểu Cà Chua cảm thấy thích, chúng ta lại giao gấu nhỏ cho chú được không?"

【 Tôi thấy Tần Tư Tranh thật sự rất ôn nhu, tôi thành fan rồi! Cậu ấy không trực tiếp nói rằng cậu ấy sẽ cho Tiểu Cà Chua thỏ nhỏ nếu bé giao gấu nhỏ, mà để cho tiểu bảo bối cân nhắc, tôi thích. 】

【 Tần Tư Tranh cũng quá ôn nhu đi! Không giống như trong tưởng tượng, phải nhìn lại một chút. 】

Tiểu Cà Chua gật gật đầu.

Tần Tư Tranh dắt tay bé đi đến bên cạnh bờ ruộng, ngồi xổm xuống, hái mấy cây cỏ đuôi chó đan thành một cái tai thỏ, còn nói: "Tiểu Cà Chua có thể giúp ba ba hái mấy cây cỏ đuôi chó để làm đuôi thỏ được không?"

Tiểu Cà Chua rụt rè gật đầu, duỗi tay nhỏ ra dùng sức rút mấy cây liền, đưa cả lá lẫn bông nhỏ cho cậu.

Tần Tư Tranh nhận lấy, cắn ở trong miệng, lột xuống vỏ cỏ, dùng mấy bông hoa làm tay chân cho thỏ nhỏ, sau đó buộc chặt lại, hướng Tiểu Cà Chua lắc lắc tai thỏ.



"Xin chào Tiểu Cà Chua, tôi là thỏ nhỏ, tôi có thể làm bạn cùng cậu nha."

Cậu cố ý thấp giọng giả dạng làm thỏ nhỏ, chọc cho Tiểu Cà Chua nín khóc mỉm cười, nhận lấy thỏ nhỏ gật đầu với cậu, "Ba ba, con giao gấu nhỏ cho chú MC."

Tần Tư Tranh xoa xoa đầu bé, "Tiểu Cà Chua thật ngoan."

Lời còn chưa dứt, một tiếng răn dạy giận dữ dọa Tiểu Cà Chua nhảy dựng một cái, một phát bắt lấy ống tay áo Tần Tư Tranh, sợ hãi nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Hà Độ chỉ vào cái giỏ, nóng nảy nhìn con trai Đậu Đậu.

"Cha đã nói bao nhiêu lần rồi, tới tham gia chương trình thì phải tuân thủ quy củ của chương trình, đưa đồ chơi cho cha trước, cha đếm tới ba, nhanh lên!"

"Con không!"

Hà Độ trừng mắt, đối với chuyện con trai không nghe lời mình làm cho ông vô cùng tức giận, camera lại tựa như từng đôi mắt nhìn chằm chằm làm cho ông không xuống đài được.

Trường quay nói một không hai, làm cho ông khó có thể chấp nhận sự ngỗ nghịch của người khác.

"Hà Thần! Con có bỏ vào hay không!"

【 Biểu tình này của Hà Độ cảm giác quá mạnh mẽ, tôi bắt đầu sợ rồi, lúc nhỏ ba tôi chính là như vậy, bất kể là lỗi của ai, dù sao đếm tới ba, tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. 】

【 Tôi cũng vậy, dù sao ba mẹ tôi nói cái gì đều là đúng, kể cả tôi đúng thì cũng là sai. 】

【 Cái này cũng không thể trách Hà Độ, không thể chỉ vì con trai không nghe lời mà lên chương trình giở trò đạo đức giả, phạm lỗi cũng không thể bị mắng? Tiểu Dâu Tây của tổ Thiên Thu ca ca cũng rất ngoan a, tôi cũng dập đầu rồi. 】

【 Cái này cũng có thể dập đầu? Tìm hiểu một chút về án tử hình cao nhất.(?) 】

(?) Tui không hiểu, trời ưi (~O~;)

Tiểu Cà Chua đi cùng Tần Tư Tranh, một tay ôm thỏ nhỏ, trong lòng ôm đồ chơi và đồ ăn vặt bỏ vào trong giỏ, ngoan ngoãn hỏi MC: " Chú Vạn, thỏ nhỏ ba ba cho con có thể giữ lại không?"

Vạn Lai tính tình tốt, lập tức cười cúi người xuống nói: "Có thể nha bảo bối, nhớ cảm ơn ba ba nha."

"Ừm!" Tiểu Cà Chua ngọt ngào nở nụ cười, nắm tay Tần Tư Tranh trở lại trước vali, trở thành bảo bối thứ hai giao đồ chơi, đồ ăn vặt.

Chỉ đứng sau nhóm của Tư Thiên Thu.

Những người khác còn đang đấu trí với bọn trẻ, người dẫn chương trình hiển nhiên là đã quen với cảnh tượng như vậy, mỉm cười nhìn các vị ba ba cùng ma ma sứt đầu mẻ trán.

Tư Thiên Thu nhìn Tần Tư Tranh, trong đầu lại nảy ra một kế, cười nói: "Tư Tranh rất biết cách dỗ trẻ con, bằng không dạy Hứa ca bọn họ dỗ như thế nào đi, còn khóc như vậy ngày mai sẽ đau cổ họng."

Hứa Tẫn Hàn nhìn về phía Tần Tư Tranh như nhìn một vị cứu tinh, có chút bất đắc dĩ cười cười, "Bình thường không dành nhiều thời gian ở bên con, thời gian bé ở cùng mẹ tương đối dài, tôi cũng thực sự... Ai, chê cười rồi."

Liễu Miên Miên cũng một thân mồ hôi, ở trước ống kính không thể đánh cũng không thể mắng, cố tình như vậy đứa nhỏ lại không thể hiểu ánh mắt, chỉ có thể chậm rãi dỗ dành, lúng túng nhìn ống kính mà cười cười.

Ống kính dừng lại trên mặt Tần Tư Tranh, tất cả mọi người đều đang chờ cậu trả lời, nhìn cậu xấu mặt.

【 Xem đi ha ha ha không có biện pháp, tôi đem lời nói đặt ở đây, nếu cậu ta có thể dỗ trẻ con tôi sẽ bị tiêu chảy ngay tại chỗ. 】

【 Có lẽ đã thật sự đe dọa, nên đứa nhỏ mới ngoan như vậy, fan còn thổi phồng là ôn nhu, tôi ói. 】

Tư Thiên Thu mỉm cười, lần này để tôi xem cậu làm thế nào, lại đan một con thỏ khác?

Hắn biết lúc nhỏ Tiểu Bánh Trôi có nuôi một con thỏ, kết quả nó đã ăn hết tất cả hoa do mẹ cậu bé trồng, vì vậy cậu bé ghét thỏ nhất.

Cậu ta dám lặp lại trò cũ, nhất định sẽ tự rước lấy nhục!

【 Tại sao tôi lại có cảm giác là Tư Thiên Thu đang nhắm vào Tần Tư Tranh a? Là ảo giác của tôi sao? 】

【 Người tâm lý u ám thì nhìn cái gì cũng đều u ám, ôm nhà tôi đi, ăn vạ chết mọi người tuituitui. 】

【 Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì rạng (*),toàn thế giới đều muốn hại nhà ngươi, thế nhưng cái ngươi học theo là công khai diss, sỉ nhục nghệ sĩ nhà khác trên weibo nha, đến bây giờ Văn Lịch còn chưa chấp nhận lời xin lỗi của nhà ngươi đây, ngậm miệng đi. 】

(*) gốc là 粉随蒸煮 hay 饭随爱豆: nghĩa đen là fan học theo thần tượng. Nghĩa mở rộng là "gần son thì đỏ gần mực thì đen" giống với câu thành ngữ "gần mực thì đen gần đèn thì rạng" bên mình. Tức là từ hành động, cử chỉ của fan hâm mộ có thể nhìn ra được tính cách của thần tượng, bởi vì fan hâm mộ sẽ bắt chước hành động và phong thái của thần tượng của mình trong tiềm thức và cảm thấy rằng điều này có thể liên quan nhiều hơn đến thần tượng đó. ( theo baidu)

Tư Thiên Thu dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tần Tư Tranh nói không làm được, trực tiếp bại lộ sự thật trên phát sóng trực tiếp là cậu ta căn bản không biết chăm trẻ con.

Hắn mới là ba ba thực tập nên được tất cả mọi người khen ngợi!



Ý cười chậm rãi lan đến khoé miệng, hắn kích động đến nỗi bóp đau tay của Tiểu Dâu Tây, cô bé nhẹ nhàng giãy giụa nhưng hắn cũng không phát hiện.

【 Tần Tư Tranh đang làm gì thế? 】

【 Cậu ta lại chạy đi hái cái gì? Quả nhiên vẫn là bệnh thần kinh quen thuộc, tùy tiện chạy ra ngoài ống kính, người quay phim cũng đuổi không kịp, một chút tư tưởng chuyên nghiệp cũng không có. 】

【 Không dõi theo ống kính cũng là tội? Chẳng lẽ phải giống như nhà ngươi chạy theo ống kính, cướp ống kính mới là chuyên nghiệp? Khôi hài. 】

Vừa nói đến màn đạn, khán giả mới phát hiện Tần Tư Tranh đã rời khỏi ống kính mấy phút, đối với nghệ sĩ mà nói, ống kính chính là sinh mạng, cậu ta lại cư nhiên tùy tiện chạy ra ngoài?

Tần Tư Tranh từ trên một cái cây thấp hái được một thứ gì đó rồi nắm lấy ở trong lòng bàn tay, sau đó lại dắt Tiểu Cà Chua từ xa xa đi trở về.

Người quay phim không đi theo, mà cứ như vậy quay ở một góc nhìn xa, một lớn một nhỏ tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng lại bao trùm một tầng ánh sáng thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.

【 Người quay phim biết cách quay quá đi, tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng Tần Tư Tranh dắt tay đứa bé đi về phía tôi. 】

【 Mẹ nam mẹ nam, có thái thái nào viết văn về mẹ nam(*) không? Mummy, cơm cơm, đói bụng đói bụng. 】

(*) Mẹ nam hay nam ma ma/男妈妈: một từ thông dụng trên Internet, bắt nguồn từ giới thể thao điện tử. Ý nghĩa ban đầu là chỉ một người đàn ông nói với giọng điệu của fan mẹ, nhưng bây giờ nó cũng chỉ một người đàn ông giống như một người mẹ. ( Nếu muốn hiểu kĩ hơn thì mọi người có thể lên zh.moegirl.org.cn đọc nha)

Tần Tư Tranh đi về phía Hứa Tẫn Hàn.

Cậu cúi người xuống đưa tay ra với Tiểu Bánh Trôi, "Chú có một chiếc đèn lồng nhỏ có thể ăn được, Tiểu Bánh Trôi có muốn không?"

Tiểu Bánh Trôi chỉ thấy qua đèn lồng trang trí, có thể ăn được bé chưa từng nghe tới, nhất thời liền ngừng nước mắt, tò mò nhìn về phía lòng bàn tay của Tần Tư Tranh.

Tần Tư Tranh không để ý chút nào, giơ tay lau nước mắt cho bé, mở lòng bàn tay ra, nói: "Tiểu Cà Chua nhà chú đã giao đồ chơi và đồ ăn vặt cho chú Vạn rồi, phần thưởng này chỉ dành cho bạn nhỏ nào hiểu chuyện thôi."

Tiểu Bánh Trôi lập tức thoát khỏi tay của ba ba, ném toàn bộ đồ chơi vào bên trong giỏ, bước nhanh trở về, đứng ở trước mặt Tần Tư Tranh.

Vẻ mặt khẩn trương nhìn Tần Tư Tranh, "Chú, cháu đưa đồ ăn vặt cho chú Vạn Lai rồi, có thể, có thể lấy một cái không?"

"Đương nhiên." Tần Tư Tranh đưa tay về phía bé.

Tiểu Bánh Trôi cầm lấy một quả đèn lồng, dừng một chút lại khẩn trương nhìn cậu, "Chú ơi, cháu có thể lấy một quả cho Nhung Nhung muội muội được không?"

Nhung Nhung là con gái của Liễu Miên Miên.

Tần Tư Tranh nói: "Đương nhiên, thế nhưng Tiểu Bánh Trôi phải giúp chú một việc, để Nhung Nhung muội muội cũng hoàn thành nhiệm vụ, có thể không?"

Mấy phút sau, tình huống xoay chuyển 180 độ.

Tần Tư Tranh chỉ dựa vào mấy quả dại ven đường mà dỗ được các bạn nhỏ mà ngay cả cha mẹ ruột cũng không có cách nào, Hứa Tẫn Hàn ôn nhu nở nụ cười, "Tiểu Tần thật là lợi hại, giúp tôi một đại ân."

Liễu Miên Miên cũng thở phào một hơi, nói lời cảm ơn với cậu.

Tần Tư Tranh mím môi nở nụ cười, đè ép viên môi châu phấn nộn,vừa khiêm tốn vừa đáng yêu nói: "Không, không cần khách sáo, là Tiểu Bánh Trôi cùng Nhung Nhung nể tình."

Tư Thiên Thu xem kịch vui, ánh mắt trực tiếp cứng đờ, làm sao có khả năng!!

Hắn biết rõ ràng cái tính khí nóng nảy kia của Tần Tư Tranh, cậu ta phiền nhất là trẻ con, ầm ĩ một chút là cậu ta sẽ đe dọa khiển trách để cho bọn họ cút ngay.

Cậu ta làm sao có khả năng sẽ dỗ trẻ con?

Hơn nữa kia là quả gì, hắn đều chưa thấy bao giờ! Làm sao Tần Tư Tranh có thể biết! Nói không chừng chính là tùy tiện hái xuống lừa người! Nói không chừng là có độc!

Hắn nắm tay, điều chỉnh tốt nụ cười hoàn mỹ, hỏi: "Tư Tranh, quả này tên là gì vậy? Thật xinh đẹp."

Hắn không tin Tần Tư Tranh lại còn biết tên!

"Anh muốn ăn sao?" Tần Tư Tranh mở bàn tay ra, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Tư Thiên Thu cười cười nhưng không đưa tay lấy, bẩn muốn chết, hái ở ven đường làm sao có khả năng hắn ăn!

"Tôi nếm thử ngược lại cũng không sao, nhưng cứ như vậy cho các bạn nhỏ ăn có thể hay không không an toàn a?"

【 Quả nhiên là Thiên Thu ca ca chu đáo của chúng ta, rất nghiêm túc đối với trẻ nhỏ. Tần Tư Tranh vẫn nên học hỏi một chút đi, cái gì cũng cho bọn trẻ ăn, quả nhiên không phải con cái nhà mình ăn vào rồi chết cũng sẽ không đau lòng. 】



【 Tần Tư Tranh có thể cút khỏi chương trình này được không, nhìn thấy cậu ta liền phiền, tham gia chương trình này là muốn hại người sao? May mà Thiên Thu ca ca của chúng ta cẩn thận.】

【 Không phải, người trước mặt này thật sự không biết đây là cái gì ư? Đây là quả đèn lồng, có thể ăn được a. 】

【 Lúc còn bé tôi rất thích hái quả này ăn, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, nhưng không ngon bằng Tư Tranh Bảo Bối đút cho tôi, ô ô ô tôi lại thấy chua với Tiểu Cà Chua rồi. 】

【 Cái này mà Tư Thiên Thu cũng không biết a? Không phải nói rất nhiêm túc đối với chương trình sao? Trước khi đến cũng không chịu tìm hiểu? 】

Tần Tư Tranh thu tay về, lột xuống lớp vỏ mỏng bên ngoài, đưa quả vào trong miệng, sau đó lại đút cho Tiểu Cà Chua một quả.

Một lớn một nhỏ híp mắt nhìn nhau nở nụ cười, khắp màn hình đều lộ ra sự ấm áp ngọt ngào.

Vạn Lai ở một bên phổ cập khoa học, "Cái này, là đặc sản của thôn Dã Hồ chúng tôi. Có thể làm mứt hoa quả, nước trái cây, bởi vì hình dáng rất giống đèn lồng, cho nên được gọi là quả đèn lồng, cũng gọi là dương nấm nương."

"Mặc dù gốc cây này là hoang dại, nhưng cũng có thể yên tâm ăn. Nó hoàn toàn là một loại thuốc Đông y rất tốt, có công hiệu bổ thận tráng dương, trị liệu suy nhược thần kinh."

Biểu tình đắc ý của Tư Thiên Thu ngưng đọng trên mặt.

Cái thứ hình thù kỳ quái này là đặc sản của thôn Dã Hồ?

Sao hắn không biết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.