Đó là một cậu bé trông rất chất phác, thân hình cũng cường tráng hơn phần lớn những đứa trẻ cùng tuổi. Dù còn nhỏ, nhưng lại thấp thoáng toát ra cảm giác mạnh mẽ, vững vàng khiến người khác có thể dựa vào.Khi thấy người được 【Tác giả】 đưa về, đối phương như khẽ thở phào nhẹ nhõm.Cánh cửa được kéo mở thêm một chút, cậu bé lập tức chạy ra đón, miệng gọi:“Tiểu Vĩnh…”“Cứ tưởng ngươi tối nay gặp chuyện gì rồi, Tiểu Nhạc lo lắng muốn chết…”Cửa mở được hơn phân nửa, bên trong phòng còn có một cô bé và một cậu bé khác.Tiêu Quy An nhận ra cô bé kia — chính là người đầu tiên lén ngẩng đầu nhìn hắn trong phòng ăn. Cô có đôi mắt to tròn sáng long lanh, trông rất ngoan ngoãn.Cô bé mà cậu bé chất phác gọi là “Tiểu Nhạc” chính là người đó. Cô chạy vội ra, khẩn trương quan sát tình trạng của Tiểu Vĩnh, trên mặt tràn đầy lo lắng.Sau khi xác định người kia không sao, cô bé khẽ cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn ngài, thầy Yến.”【Tác giả】nhẹ nhàng gật đầu.Cậu bé còn lại trong phòng thì không ra đón, nửa người giấu trong bóng tối.Đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ dõi theo tình hình bên ngoài, đúng lúc ánh nhìn chạm phải ánh mắt của 【Tác giả】.Tiêu Quy An nhìn rất rõ — trong đáy mắt đối phương tràn ngập cảnh giác và đề phòng. Cậu ta lập tức dời tầm mắt, tỏ vẻ không kiên nhẫn:“Vào nhanh lên, sắp đến giờ rồi.”“Rồi rồi ——” Có vẻ mọi người đều đã quen với tính khí của cậu, chẳng ai ngạc nhiên gì.Cậu bé chất phác thuần thục đỡ lấy Tiểu Vĩnh, chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/4849576/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.