Đồng tử của Hứa Tử Thăng khẽ co lại, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại hoàn toàn không lộ ra bất kỳ biểu cảm dao động nào.
【Tác gia】quả nhiên đã nhận ra hắn.
Thiếu niên gầy gò giống như một nam sinh hướng nội bất chợt bị giáo viên gọi tên giữa lớp, nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng đáp:
“Vâng… được…”
Tựa như 【Tác gia】chỉ đơn giản vì hắn đứng gần nên mới tiện miệng nói vài câu không mấy quan trọng.
Nhưng là đã nói những gì?
Trình Hà nheo mắt, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Thân hình hắn thấp nhỏ, lúc này lại đứng phía sau, mà giọng của 【Tác gia】lại nhẹ đến mức bị áp chế, khiến hắn hoàn toàn không nghe rõ một chữ.
Nhưng mà… nếu chỉ là mấy câu nói bình thường, thì có thể như vậy sao?
Cảm giác đám quỷ vật dường như rất có địch ý với cậu nhóc kia. Lẽ nào 【Tác gia】cũng muốn ra tay với “tiểu ngọ” ấy?
Nếu một quỷ vật cấp Tử Thần thực sự có ác ý, thì chỉ sợ ngày mai, chẳng còn ai thấy được thiếu niên gầy gò kia nữa.
Nếu hắn thật sự chỉ khống chế mà không giết, thì chẳng lẽ… đây được xem là nhân từ của 【Tác gia】?
Đêm qua, những học sinh bị “thầy giáo tốt” đưa đi đều không xuất hiện lại vào ngày hôm sau.
Thật là châm chọc…
Rất có thể những lời nói kia chỉ là 【Tác gia】cố tình mê hoặc để làm bọn họ phân tâm.
Nếu mình sơ hở, thì không biết sẽ phải đối mặt với điều gì nữa.
Trong lòng Trình Hà mặc nhiên suy diễn theo chiều hướng tệ nhất, cũng nhân đó mà khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/4849575/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.