“Em ơi?”
Liêu Phương Hoa bị chiếc áo cưới đỏ rực như máu làm lóa mắt, nhất thời ngơ ngác. Mãi đến khi người phụ nữ kia nhẹ nhàng gọi thêm một tiếng, cô mới giật mình hoàn hồn, bối rối đứng bật dậy: “A… chị, dạ, được ạ…”
Người miền núi vốn quen nói to, giọng rõ ràng. Đột nhiên có một phụ nữ dịu dàng nhỏ nhẹ như thế xuất hiện, lại ăn nói nhã nhặn, khí chất trầm lặng, dù không thấy rõ dung mạo nhưng vẫn khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa ngượng nghịu.
Vô tình liếc thấy đứa bé trai đang ngủ ngoan trong giỏ tre, vẻ mặt yên tĩnh đáng yêu khiến phần nào nghi ngờ trong lòng Liêu Phương Hoa tan biến.
Là một sinh viên từng được giáo dục đầy đủ, trong lòng cô có đạo đức và trách nhiệm cao hơn người bình thường. Giờ gặp một người phụ nữ dẫn theo con nhỏ, vừa mệt mỏi vừa cần giúp đỡ, cô giơ tay ra giúp gần như là điều hiển nhiên.
Chẳng mấy chốc, Liêu Phương Hoa đã điều chỉnh lại tâm lý, còn tỏ ra nhiệt tình:
“Chị ơi, chị vào ngồi tạm trong phòng trà bên cạnh nhà em đi, để em vào xin phép mẹ một tiếng!”
Cô vội vàng ôm tập sách lại, ngượng nghịu hỏi thêm với chút tò mò:
“Chị với bé ăn gì chưa ạ? Có muốn ăn chút cháo không? Em bé chắc cũng khoảng một, hai tuổi, chắc ăn được cháo nhuyễn rồi hả chị?”
Nhờ chiếc ô đỏ của quỷ tân nương che kín, người thường tiếp xúc lâu sẽ vô thức bỏ qua những chi tiết khác thường như áo cưới lỗi thời hay khuôn mặt mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/4849529/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.