[Đoàn Mộ Linh: Giờ ra chơi lúc 3:50, tầng 2 phía Tây, ai không đến thì ngày mai ăn mì gói không được dùng nĩa!]
Sau khi gửi xong tin nhắn, Đoàn Mộ Linh cầm điện thoại ném vào trong ngăn bàn, phát ra một tiếng 'cạch'.
Thầy Tôn đang giảng đạo hàm vi phân và tích phân trong bài thì bị cắt ngang, nheo mắt nhìn Đoàn Mộ Linh.
"Tôi nói này, bạn học Đoàn Mộ Linh..."
Sau khi nghe 'Tôi nói này', Đoàn Mộ Linh chỉ ước mình là người câm điếc.
Câu cửa miệng của Trình Tự cũng là 'Tôi nói này'.
Bạn cùng phòng Hồ Dã lo lắng nhìn Đoàn Mộ Linh, hỏi nhỏ: "Tao bảo này, Đoàn Mộ Linh, có chuyện gì vậy? Sao nhìn mặt mày giống như sắp đi đánh nhau vậy?"
"..." Đoàn Mộ Linh nhíu mày, cũng nói nhỏ trả lời lại, giọng nói nghe oan ức chết đi được. "Mày còn hỏi nữa? Im miệng đi."
"Còn không phải chuyện ngày hôm qua sao?" Gương mặt Hồ Dã làm biểu tình 'Tao hiểu rồi' nhìn Đoạn Mộ Linh, "Mày đừng có vội, chỉ là một lớp bóng rổ thôi mà, sang năm còn cơ hội khác, lại đây lại đây, để tao chơi với mày hai ván là lại vui ngay thôi đúng không?"
Đoàn Mộ Linh không những không thấy được an ủi, ngược lại còn đau lòng hơn. Cậu giơ tay sờ ngực, sợ bản thân đột tử luôn ở đây, cố gắng để mình thật bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, Đoàn Mộ Linh sâu kín nói: "Lão Hồ à, mày không hiểu."
Bọn họ đều không hiểu.
Tùy tiện chọn đại một người cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-doc-than/2917635/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.