Đoàn Mộ Linh: "???"
Ai với ai ở bên nhau cơ?
Cậu với Trình Tự á?
Sao có thể? Cả hai đều là đàn ông mà! Muốn cậu với Trình Tự ở bên nhau thì thà giết cậu còn hơn!
"Đoàn Mộ Linh." Trình Tự đột nhiên gọi cậu.
Đoàn Mộ Linh cắn đũa, tức hồng hộc nhìn anh, "Có chuyện gì?"
"Cậu có phát hiện không, hình có gì đó không đúng."
"Đúng là rất bất thường!" Đoàn Mộ Linh chưa nuốt miếng gà trong miệng xuống, nhồm nhoàm oán trách: "Đột nhiên anh đút tôi ăn làm gì? Làm tôi sợ muốn chết!"
Trình Tự: "..."
Thằng nhóc này ngu ngốc đến mức nào vậy?
Anh lại đẩy mắt kính theo thói quen, cố gắng nói nhỏ lại để giải thích với Đoàn Mộ Linh, "Tôi quan sát được một chút, sau khi hội sinh viên đi vào, tất cả mọi người đều đút cho nhau ăn, chắc là cố ý để bọn họ thấy."
Đoàn Mộ Linh: "Nên?"
Đôi mắt sau tròng kính của Trình Tự loé lên, "Tôi mạnh dạn suy đoán, nếu không có người đi cùng, hoặc không có người để đút nhau ăn, sẽ bị hội sinh viên đưa đi, giống như chàng trai vừa nãy."
Nói xong, Trình Tự chỉ vào bàn bên cạnh.
"Người đi cùng để đút cho nhau ăn?" Đoàn Mộ Linh quên cả ăn cơm, nghe Trình Tự nói vậy thì cau mày, "Có thể đút cho nhau ăn nhất định không phải là bạn đi cùng bình thường! Nhất định là--"
Trình Tự: "Người yêu."
"Sao anh không nói là cha con!" Đoàn Mộ Linh giống như nghe được chuyện cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-doc-than/2917633/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.