Tôi không hiểu tại sao Cố Trầm Chi lại giúp tôi.
Cuối tuần, Cố Trầm Chi cười nhẹ ngồi trên ghế lái.
Anh tay dài chân cũng dài, rõ ràng đã ngồi nghiêm chỉnh ở ghế lái nhưng vẫn khiến không gian hơi chật chội.
Tôi cảm giác hơi thở của mình căng lên.
“Anh Cố …” Tôi thấp giọng mở miệng, nhưng lại cảm giác được hương vị của Cố Trầm Chi.
Cố Trầm Chi khẽ "ừm" một tiếng.
Như thể biết tôi định nói gì, anh nhàn nhạt nói: "Cô không cần cảm thấy nợ ơn hay làm phiền tôi. Nói thật, lần này tôi hơi bốc đồng."
Anh thở dài cười tự giễu: "Làm việc lâu như vậy, quả thực là bốc đồng mà nổi giận với một sinh viên đại học, Du Du, tôi xin lỗi."
"Nổi giận?"
Cố Trầm Chi cau mày, im lặng vài giây rồi giải thích: "Ừm, tôi nổi giận. Bởi vì... thằng nhãi đó nhìn cô cứ như nhìn vật sở hữu vậy."
Anh hơi quay đầu lại, đôi mắt như một viên ngọc đen ấm áp.
"Giống như, cô nên thuộc về hắn."
Câu nói sau cùng, thì thầm như lời yêu thương, nhưng lại rất lạnh nhạt.
Tôi "hừ" một tiếng "Sở Vưu Lãng là bạn trai cũ của tôi, tôi cũng không biết anh ta lên cơn cái gì."
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Anh Cố, tôi nghĩ anh ta cũng không nghiêm túc đến thế đâu, chỉ là… là…”. harry potter fanfic
Tôi thở dài, nhớ tới vẻ tức giận của Sở Vưu Lãng khi chia tay “Có lẽ anh ta thấy tôi đáng ghét, muốn giận tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-di-lam-o-tiem-nhuom-da/2992469/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.