Từ sau khi tôi biết Viên Niệm bị mất cắp, tôi chỉ lo cậu ta ch.ết đói ở nhà.
Thế là ngày tôi nhận được tiền lương parttime, tôi không chút do dự chia ra một khoản tiền, sau đó mua một ít hoa quả và đi xem Viên Niệm còn sống không.
Căn phòng nơi Viên Niệm ở tạm khiến tôi nhớ đến mấy chữ “phòng ốc sơ sài”.
Viên Niệm nhìn thấy tôi thì cười rạng rỡ.
"Lương thí chủ!"
May mà còn sống, nhưng cũng gầy hơn trước rồi.
Viên Niệm đặt bánh ngọt và trà nước lên bàn.
Tôi lẳng lặng gọt vỏ trái cây rồi đưa qua cho cậu ta.
"Cám ơn Lương thí chủ."
“Viên Niệm.” Tôi ngập ngừng mở miệng.
Đôi mắt Viên Niệm trong veo như mắt nai, cậu ta nhìn tôi dò hỏi, tôi không nhịn được mà nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Cậu có nhớ tôi đã kể về bạn trai cũ của tôi không?
"Tôi hình như... thích một người."
Ngón tay Viên Niệm đang chạm vào trái cây đột nhiên dừng lại, thân thể run lên một chút.
Một người vốn dĩ vân đạm phong khinh như Viên Niệm lại ngơ ngác nhìn tôi.
Cậu ta dường như có chút ngây người, khi định thần lại thì mới cười cười. "Ừm, tôi đang nghe đây."
Tôi nói: "Tôi sợ giẫm lên vết xe đổ. Bởi vì người kia cũng rất có lực hấp dẫn, tôi sợ có một ngày anh ấy... anh ấy cũng sẽ thay đổi."
Viên Niệm cúi đầu, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Anh ta là người rất ưu tú sao?"
Tôi nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-di-lam-o-tiem-nhuom-da/2992468/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.