Anh.
Lúc Nguyên Ngọ còn chưa quen với việc mình có một đứa em trai, Nguyên Thân đã gọi y là anh với nụ cười như ánh mặt trời.
Y không hiểu vì sao Nguyên Thân có thể thích ứng với sự đổi vai này nhanh đến thế.
Lúc Nguyên Ngọ vừa mới biết đọc đúng tên mình, lúc vừa nói được câu "con tên Nguyên Thân, năm nay năm tuổi" không bị người khác chê là nói ngọng, cái tên Nguyên Thân không còn thuộc về y nữa.
Lúc y còn chưa viết đúng được hai chữ Nguyên Thân tên mình thì đã phải đối diện với một cái tên khác, cái tên từng thuộc về anh y.
"Nguyên Ngọ," bà nội nhìn y, "Sau này con tên là Nguyên Ngọ, con là anh, Nguyên Thân là em trai con..."
Bởi vì mày mà nó mới bệnh mãi không khỏi, bởi vì mày mà thân thể nó mới yếu như vậy, bởi vì mày mà đầu óc nó mới có tổn thương....
Ngày học tiểu học y và Nguyên Thân không ở cùng nhau, đối với y mà nói, Nguyên Thân chỉ là một cái tên, thuộc về đứa "em trai" chỉ tiếp xúc ngắn ngủi với y kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Một người lạ thân thuộc nhất.
Người lạ gần gũi nhất với y trên thế gian này.
Nguyên Thân cười rất rực rỡ, mang theo ánh mặt trời, ánh mắt rất sáng.
Nhưng Nguyên Ngọ sợ ở cùng với hắn, sợ hắn điểm nào cũng giống mình, nhìn qua gương còn không phân biệt được mặt ai với ai.
"Anh cảm thấy," Nguyên Thân dựa cằm vào vai y, "Gương mặt nào là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-den-muon-cai-bat-lua/2937537/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.