Lâm Thành Bộ cảm thấy câu hỏi của Nguyên Ngọ rất khó trả lời.
Nói không quen Nguyên Ngọ sẽ càng cảm thấy hắn bị bệnh, mà nếu không quen thì làm sao mà tiếp tục? Vậy thì phải nói có quen... Tuy rằng trước mặt Nguyên Ngọ hắn luôn tỏ ra là hai người trước kia đã quen biết nhau, nhưng đến khi Nguyên Ngọ hỏi thẳng ra hắn lại không dám trả lời một cách tùy tiện.
Hôm qua Nguyên Ngọ không có biểu hiện nào đã đột nhiên bùng phát, hôm nay lại giống như nhảy sóng quay ngược về vậy....
Ai biết trả lời xong sẽ để lại hậu quả thế nào?
Hắn do dự lúc lâu, chậm rãi mở hộp giữ ấm ra để sang bên cạnh Nguyên Ngọ, lại chạy xuống đuôi thuyền cầm đũa tới, lúc này mới mở miệng: "Anh thấy sao?"
"Không nghĩ tới," Nguyên Ngọ hít một hơi, ngửa cổ: "Cảm thấy...Ài, cái máy cảm biến làm sao vậy?"
"Máy cảm biến?" Lâm Thành Bộ liếc mắt theo hướng y nhìn, cái máy cảm biến bị hắn đập hỏng hôm đấy vẫn đang treo vắt vẻo bên cạnh cửa, ngượng ngùng cười: "Là tôi đập hỏng, ngày mai tôi thay cái mới cho anh."
"Cậu đập hỏng?" Nguyên Ngọ nhìn hắn, "Lúc nào?"
Lâm Thành Bộ gần tuyệt vọng: "Là lần... đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"Cậu cảm thấy đây là lần thứ mấy chúng ta gặp nhau?" Nguyên Ngọ lại hỏi.
Lâm Thành Bộ và y liếc nhìn nhau, cảm thấy ánh mắt Nguyên Ngọ giống như của bác sĩ tâm lý đang nghe người bệnh kêu gào: "Lần thứ hai."
"Ăn cơm đi." Nguyên Ngọ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-den-muon-cai-bat-lua/2937499/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.