🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Anh đi đâu đấy!" Lâm Thành Bộ nhảy khỏi xe đuổi theo y.



Nguyên Ngọ chạy bộ vẫn còn trâu bò lắm, vừa dẻo dai vừa có sức bật, hơn nữa không biết bị cái gì dọa mà chạy trối chết.



Lâm Thành Bộ chạy sau vài bước thôi là biết không đuổi kịp được y rồi nhưng cũng không dám dừng lại.



Nguyên Ngọ chạy về hướng bên tàu, tuy biết y sợ nước nên sẽ không có khả năng nhảy xuống sông, nhưng bên cạnh là cả một rừng cây ngổn ngang, nhỡ đâu y chạy đâm đầu vào cây...



Đến khi Lâm Thành Bộ thật sự không đuổi theo được nữa, kích động đến mức muốn lấy đá chọi vào đầu cho y hôn mê, Nguyên Ngọ đột nhiên đứng lại.



Phanh cực kỳ gấp, hoàn toàn không có chút dấu hiệu báo trước nào đã dừng lại, đến mức đầu gối khuỵu xuống kéo lê một đoạn dài trên đất.



Không đợi Lâm Thành Bộ tăng tốc chạy tới, y đã gục đầu xuống, cứ như vậy cong lưng nằm trên nền đất, Lâm Thành Bộ tức khắc cảm thấy đầu cùng chân mình đau nhói.



"Nguyên..." Hắn bước lại gần, ngay lúc chuẩn bị bật thốt ra cái tên Nguyên Ngọ đã tự hãm lại được, "Anh sao vậy? Không có việc gì chứ? Anh không sao chứ?"



"Rảnh rỗi thì ăn Lưu Lưu Mai." Nguyên Ngọ nằm trên mặt đấy lầm bầm một câu.



"Cái gì cơ?" Lâm Thành Bộ ngây ra.



"Cái quảng cáo thật ngứa tai." Nguyên Ngọ đáp.



"Anh..." Lâm Thành Bộ đưa tay ra muốn dìu y, nhưng khi tay hắn sắp chạm đến cánh tay Nguyên Ngọ lại

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-den-muon-cai-bat-lua/2937497/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.