Bầu không khí nặng trĩu trên hàng mi khiến mắt ai cũng mơ màng.Hôm nay đáng lẽ là một ngày vui.Thế nhưng,cuộc hội ngộ với Luhan hôm nay đã khiến mọi người tan dần niềm vui ấy vào khoảng hư không.
Hyun Ji ngồi trên sofa ở khách sạn.Phòng của mọi người ở cạnh nhau,riêng phòng cô tách biệt ở cuối hành lang,nó mang một cảm giác trống trải đến khó chịu.
Cô đứng dậy vươn vai,cầm áo khoác bước ra ngoài.Hôm nay cô muốn đi dạo.
Đứng giữa đất nước này,con người có cảm giác thật nhỏ bé.
Hyun Ji bỗng dừng chân ở một tiệm Café nhỏ,bước vào và nói:
-Cho tôi một Americano đá!
Nói rồi,cô tìm một bàn trống mà có thể nhìn thấy được bên ngoài.
Trong lúc đợi café,cô khẽ hát vài câu,mong lấy lại được tâm trạng.
“ Một thế giới mới
Lúc này tôi mới phát hiện ra
Thời gian không có sự tuyệt đối
Cho đến khi có một người xuất hiện
Thấu hiểu được cảm giác của tôi
Không cần nói,không cần hỏi
Cũng rõ ràng,cũng hiểu được
Mỗi khoảnh khắc đều giống như mãi mãi” – Trích Our Tommorow Luhan-
Hyun Ji lắc lắc chân theo điệu nhạc,cô nghĩ đến cuộc gặp gỡ Luhan sáng nay.Đích thực không phải là mơ,đây có lẽ là điều kì diệu nhất mà cô từng trải qua.
-Xin chào!
Cửa hàng vốn chỉ có Hyun Ji làm nữ hoàng ngự trị,ai ngờ lại có thêm một vị khách.
Không để ý đến vị khách đó,Hyun Ji vẫn cứ tiếp tục hát…
-Cho tôi một Americano đá!
Người khách gọi đồ uống giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dang-yeu-mot-exo-l/3224571/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.