Sau khi hồi phục đủ sức,Hyun Ji nhảy chân sáo xuống phía phòng quay.
Đột nhiên một ai đó tiến lại gần cô.Chà,sao mà nhìn quen quá,nhất là bộ râu kia,nhất định cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
-Cô cho tôi hỏi....
Người đó vừa cất tiếng,Hyun Ji nhận ra ngay lập tức,cô thốt lên:
-Á,anh là....Lão Cao - quản lý của Luhan.
Hyun Ji run run,không tin nổi vào mắt mình,chân cô như đứng không vững mà cứ chao đảo tưởng sắp ngã xuống đất đến nơi.
Anh ta đến đây làm gì nhỉ?Nếu anh ấy ở đây vậy thì....Luhan đâu?Luhan yêu dấu của cô đâu?
-Cô là....._Lão Cao ấp úng.
-À thì...tôi là..._Hyun Ji ấp úng một cách lạ thường_Tôi là.....Lâm Thiên Tử,tôi là....quản lí của EXO đang quay ở phía đằng kia....
Cô làm sao thế này,trời đất như quay mòng mòng một cách khó tả.
-À.Vậy cô Lâm,cô vừa ở trên tầng thượng xuống đúng không?_Lão Cao hỏi.
Hyun Ji không biết trả lời sao,chỉ biết gật đầu lia lịa.
Lão Cao nói tiếp:
-Vậy cô có gặp...
Chưa kịp nói hết,câu hỏi của anh đã bị xen ngang:
-Tớ ở đây!
Giọng nói này,thực sự rất quen đối với Hyun Ji,cô quay sang nhìn người con trai ấy,người con trai mà cô dùng tuổi thanh xuân để trân quý.
Là Luhan.
Thời gian và không gian quanh cô dường như trôi chậm lại,trước mắt cô giờ đây hiện lên một màu trắng xóa,nó nhòa dần đi hình ảnh của Luhan trước mắt cô.Là do cô đang khóc.
Đó...là những giọt nước mắt hạnh phúc.
-Này,cô Lâm,cô sao vậy?_Lão Cao tò mò trước Hyun Ji.
Định thần lại,cô mau lẹ lau nước mắt rồi mỉm cười:
-À....tôi không sao...chỉ là...do tôi quá hạnh phúc thôi...
Nụ cười của Hyun Ji ấm áp như ánh nắng ban mai,khẽ vờn trên hàng mi của Luhan,khiến tim anh bỗng trật một nhịp.
-Nụ cười của cô...thực sự rất quen.....và cả....tên cô cũng vậy...
Luhan cất tiếng nói,làm Hyun Ji khá bất ngờ.Cô đã từng gặp Luhan sao?Cô đã từng quen cậu sao?Cô đã từng mỉm cười với cậu sao?Tại sao cô không nhớ gì cả?
-Kim Hyun Ji! EXO chuẩn bị thu hình xong rồi nhé!
Có tiếng ban thu hình gọi cô.
-Cô là....quản lí của EXO à?_Luhan hỏi.
Vẫn quá bỡ ngỡ,Hyun Ji tưởng mình sẽ bật khóc lần thứ hai.Nhưng không,cô trả lời Luhan bằng một cái gật nhẹ.
Luhan lặng yên không nói.
"Cô gái này là ai vậy nhỉ?Mình có lẽ đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi.Nụ cười ấy,cái tên ấy....thật làm mình đau đầu quá"_Luhan thầm nghĩ.
Đột nhiên,Hyun Ji đưa ra trước mặt Luhan điện thoại của mình:
-Luhan...à....ừ thì....hyung có thể cho em xin số điện thoại được chứ?_Hyun Ji đã hỏi câu đó bằng tiếng Hàn.
Luhan có chút bất ngờ,rồi đột nhiên cậu lại mỉm cười:
-Được thôi.
-Và...theo dõi tài khoản weibo của em được không??_Hyun Ji nói nhỏ.
Luhan cứ như không nhịn được cười:
-Tất nhiên rồi!
Hyun Ji không nói gì,đây hoàn toàn không phải là hình ảnh mà thường ngày mọi người thấy.Mọi người đã quá quen thuộc với cô nàng năng động và hoạt bát.Có lẽ...khi ở bên người mà mình thích,thì chính mình cũng trở nên thay đổi.
Xong,Luhan trả cô điện thoại.
Đó cũng là lúc EXO thu hình xong.
-Lộc Hàm,chuẩn bị đến cậu thu hình!!!
Tiếng của đạo diễn làm các thành viên EXO giật mình,họ đều nhìn vào Luhan.
Thế nhưng,Luhan không nói gì,chỉ cúi mặt và đi thẳng,không cả nhìn vào họ.
Hyun Ji có để ý đến sắc mặt của EXO,họ đều có vẻ như...không vui...
Đặc biệt là Sehun,Hyun Ji đã thấy cậu cắn môi,nắm chặt tay lại.Hình như cậu muốn gọi Luhan thêm một tiếng "Hyung" nhưng không dám.
Tâm trạng mọi người đã bắt đầu đi xuống....
Hyun Ji thấy vậy liền lấy hết sức bình sinh cười thật lớn với họ:
-Haha,thế nào?Thu hình vui vẻ cả chứ?Các Hyung có bị bắt bẻ gì không?Nhất định khi phát sóng em phải xem mới được!!!
Nhưng không ai đáp lại câu hỏi đó của cô.
Không biết nói gì hơn,Hyun Ji bèn dẫn họ ra xe,chuẩn bị về khách sạn để ngày mai còn quay thêm một lần nữa.
Trước khi lên xe,Hyun Ji có nhìn lại phía studio,đồng thời cô nắm chặt chiếc điện thoại trên tay.Cuộc gặp mặt của cô và Luhan hôm nay liệu có thể gọi là định mệnh??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]