Lưu Xuân nhìn Bảo Bảo mà cười trong hạnh phúc, đứa nhỏ này từ trước đến giờ vẫn thế luôn ngoan ngoãn và dễ thương như vậy. Dù trong hoàn cảnh khó khăn đi chăng nữa chỉ cần đứa nhỏ này ở bên thì Lưu Xuân không còn sợ hãi hay tuyệt vọng trước bất cứ thứ gì. Lưu Xuân đến bên cạnh bé vuốt mái tóc mềm mại này, bé ngước lên nhìn cậu mỉm cười rồi nhảy hẳn xuống kéo ghế ra và làm dáng để mời cậu ngồi:
"Mời anh hai ngồi ạ."
Lưu Xuân nhìn Bảo Bảo một cách trìu mến tiếp đó là ngồi xuống ghế, Bảo Bảo thấy vẫn còn một người nữa nên bé nhanh chóng kéo thêm một chiếc ra và mời Tạ Hải vào ngồi. Cũng như Lưu Xuân hắn phì cười trước hành động này của bé, hắn phải công nhận rằng Bảo Bảo rất ngoan và thông minh, điều này cho thấy Lưu Xuân đã giáo dục bé rất tốt. Nếu có thể truyền đạt thêm kiến thức thì chắc chắn bé sẽ còn giỏi hơn nữa. Hắn ngồi vào vị trí của mình rồi bắt đầu nhấc đũa gắp thức ăn. Suốt bữa tối đó hắn, cậu và bé không ngừng trò chuyện cũng như cười đùa với nhau. Lưu Xuân kể về gia đình cậu cho hắn rất nhiều, lúc cậu mới chập chững biết đi cho đến khi trưởng thành.
Lúc ở nhà rất ít khi Tạ Hải ăn cơm cùng ba và mẹ vì đa số thời gian rảnh hắn đều dành cho công việc, thậm chí một tuần hắn gặp mẹ của hắn nhiều nhất là bốn lần. Tạ Hải tự lập từ rất nhỏ ba mẹ của hắn ít khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-yeu-em-that-roi/1969216/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.