Lưu Xuân xúc động không tin vào mắt mình, vị tổng tài cao thượng này không ngờ lại đi tỏ tình với một người có địa vị thấp bé như cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc này vì cậu biết khoảng cách giữa cậu và hắn thực sự quá xa đi, đối với cậu chỉ cần hắn gần gũi hay quan tâm một chút thôi cũng được như thế đủ làm cậu hạnh phúc rồi:
"Nhưng...anh là một tổng giám đốc, còn tôi chỉ là người bình thường vả lại còn là con trai nên tôi sợ ảnh hưởng đến anh."
Tạ Hải nắm thật chặt lấy bàn tay có những vết chai của Lưu Xuân, nhìn thẳng vào mắt cậu mà kiên định:
"Về việc đó em không cần phải lo, cho dù có mất danh tiếng đi chăng nữa chỉ cần em luôn ở bên cạnh tôi thì đó là động lực lớn nhất cho tôi rồi."
Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống hai gò má của Lưu Xuân, chưa bao giờ cậu thấy một người nào bất chấp mất cả danh tiếng để yêu cậu. Ngay lúc này trái tim cậu không còn nghe theo lệnh chủ nhân nữa mà đập không ngừng nghỉ, lần đầu tiên có người nói yêu cậu chân thực đến thế. Dường như Lưu Xuân cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Tạ Hải. Lưu Xuân một lúc khóc nhiều hơn, đến nỗi sưng hết mắt, Tạ Hải lấy khăn lau khô nước mắt cho cậu rồi ôm vào lòng. Suốt cả buổi tối hôm đó Lưu Xuân đã ngủ trên bờ ai ấm áp của Tạ Hải....
........
Tiểu Trương sau khi về nhà liền lao vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-yeu-em-that-roi/1969214/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.