Lâm Hành Tri gật đầu: "Từ việc Trình Hi mất tích lâu như vậy rồi nhưng bọn họ lại không có bất cứ động thái gì như là tìm kiếm, báo nguy hay liên hệ với trường học để hỏi thăm, rồi cả các khía cạnh khác cũng nên xem xét một lượt. Ngoài ra thì còn cả Giai Hân nữa. Tôi không muốn Giai Hân phải quay về sống cùng bọn họ, cũng không muốn nghe thấy bất kỳ tin đồn xấu gì không hay về hai đứa nó."
Chẳng hạn như là nói hai cô chê nghèo ham giàu, mặc kệ người già trong nhà không lo,…
Luật sư Tề suy nghĩ một lúc rồi nói: "Truy cứu vụ ngược đãi này thì rất khó thắng kiện, nhưng xét từ góc độ đạo đức thì có thể bị lên án. Nếu nhà họ Lâm muốn theo đuổi chuyện này, e rằng rất nhiều phương tiện truyền thông cũng sẽ quan tâm đến nó, nhưng có một số phương tiện truyền thông thì không được..." Chị dừng lại, xác định Lâm Hành Tri hiểu ý mà mình muốn nói rồi mới tiếp tục: "Chuyện nắm giữ tiên cơ, hẳn là Tổng giám đốc Lâm còn hiểu rõ hơn tôi mới phải."
Lâm Hành Tri hơi hơi rũ mắt, nói: "Tôi hiểu rồi."
Chỉ là anh không muốn đẩy Lâm Giai Hân và Trình Hi đến nơi đầu sóng ngọn gió, suy nghĩ một chút, anh mới nói: "Chuyện này cứ từ từ đã, để tôi về nói chuyện qua với hai đứa nó một chút."
Luật sư Tề cảm thấy Lâm Hành Tri thực sự là quá nhọc lòng cho hai cô nhóc trời xui đất khiến mà bị ôm nhầm này, chị dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-xem-cuon-sach-ma-may-nguoi-xuyen-vao-roi/2623261/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.