Kỳ thực, ngoại trừ những phân công cho dự án mà Lâm Hành Tri ra nước ngoài để bàn bạc lần này, nội dung của cuộc họp chủ yếu là nghe báo cáo từ các phòng ban về tình hình công việc gần đây, cũng như các dự án đầu tư tiếp theo của công ty, trong đó bao gồm cả ý định đầu tư của anh vào chương trình tạp kỹ.
Chỉ là Lâm Hành Tri vừa mới đề xuất thì đã có người lên tiếng phản đối, lý do đưa ra là công ty chưa từng tiếp xúc với ngành giải trí, quá mạo hiểm.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, vẫn chưa có kết quả thảo luận nào được đưa ra. Lâm Hành Tri không vội, cho dù công ty không đầu tư, anh vẫn có thể lấy danh nghĩa cá nhân để tiến hành đầu tư.
Sau cuộc họp, Lâm Hành Tri trở lại văn phòng, bảo trợ lý mời một vài người đến giao việc. Chờ đến khi sắp xếp công việc xong, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông, là cảnh sát Trần gọi đến. Mấy người trong văn phòng thấy vậu thì đứng dậy, chào hỏi Lâm Hành Tri rồi rời đi.
Lâm Hành Tri tiếp điện thoại: "Cảnh sát Trần, xin lỗi, vừa rồi bên tôi có chút việc nên nhận điện thoại hơi chậm."
Cảnh sát Trần đương nhiên không để ý đến cái này, anh ta chỉ nói chuyện với Lâm Hành Tri về vụ tai nạn xe cộ của nhà họ Trình và việc điều tra về bệnh viện. Vụ tai nạn xe hơi của nhà họ Trình thì không có vấn đề gì bàn cãi, nhưng tình huống bên phía bệnh viện thì hơi phức tạp, dù sao cũng là chuyện của hơn mười năm trước.
Lâm Hành Tri tỏ vẻ lý giải, đồng thời cũng đề cập với cảnh sát Trần chuyện anh đang tìm luật sư: "Không phải tôi thiếu những thứ này, chờ sau khi lấy được, tôi sẽ quyên góp gấp bội cho những người cần nó. Chỉ là tôi muốn cho Hi Hi và Giai Hân biết, rằng trên đời này có luật pháp và công lý. Hơn nữa, cả Giai Hân và Hi Hi đều là những đứa trẻ ngoan, không ai trong số chúng nên lớn lên ở hoàn cảnh của Trình gia lúc này cả.”
Những gì anh nói đều là hợp lý hợp tình, cảnh sát Trần ngay lập tức nói: "Đây là điều nên làm, có việc gì cần anh cứ liên hệ với tôi."
Lâm Hành Tri lại lần nữa nói cám ơn anh ta.
Sau khi cảnh sát Trần cúp điện thoại, thấy đồng nghiệp trong cục đang nhìn mình, liền hỏi: “Sao vậy?”
Lập tức, một viên cảnh sát nói: "Đội trưởng, bên nhà họ Lâm nói thế nào?"
Cảnh sát Trần chỉ nói đại khái, không đề cập quá nhiều đến chuyện Lâm Hành Tri nói sẽ quyên góp tiền, dù sao đây cũng là việc riêng của nhà người ta, không cần thiết phải nói cho nhiều người biết như vậy.
Có một viên cảnh sát lẩm bẩm nói: "Khoản tiền bồi thường kia được chia cho Trình Hi, không, hiện tại hẳn là về trong tay Lâm Giai Hân đi, nhà họ giàu như vậy rồi, sao còn để ý đến chút tiền này nữa? Khoảng tiền đó còn chẳng đủ để trả phí luật sư đâu nhỉ.”
Sắc mặt cảnh sát Trần tối sầm lại, nhìn viên cảnh sát kia, không chút lưu tình mà khiển trách: "Chẳng lẽ bởi vì nhà họ Lâm giàu có, nên dựa theo pháp luật thì họ phải đưa tiền cho người khác sao? Cậu cũng thật là biết ‘của người phúc ta’.”
Mắt viên cảnh sát kia đỏ bừng: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy..."
Cảnh sát Trần trực tiếp ngắt lời viên cảnh sát kia: "Cậu cảm thấy cái gì? Điều mà nhà họ Lâm quan tâm chính là công lý. Nếu chúng ta đều dựa theo ý nghĩ và thành kiến của mình mà giải quyết mọi việc, thì ai sẽ bảo vệ công lý đây!"
Viên cảnh sát kia cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Những người trong cục cảnh sát nhìn cảnh sát Trần nghiêm túc như vậy, cũng không ai dám nói gì.
Cảnh sát Trần nhìn lướt qua đám người họ một vòng, cuối cùng nói với viên cảnh sát kia: "Cậu viết bản kiểm điểm đi, trong vòng ba ngày phải giao nó cho tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]