So với Trình Hi đang làm ầm ĩ, Lâm Giai Hân như vậy rõ ràng là càng khiến ba Lâm và mẹ Lâm cảm thấy đau lòng cho cô hơn. Mẹ Lâm cũng muốn bù đắp cho Lâm Giai Hân, thế là bà nói: "Thiệt thòi cho con rồi, đến lúc đó mẹ sẽ bồi thường cho con hai căn hộ.”
Lâm Giai Hân hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: "Ngoại trừ di vật, có thể cho con thêm mấy tấm ảnh chụp của bọn họ không ạ?"
Mẹ Lâm cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, nói: "Được chứ."
Trình Hi như thể vừa bắt được nhược điểm của Lâm Giai Hân rồi, cô nói: "Thực ra mày đâu có cần căn hộ đó, mày chỉ muốn được bồi thường nhiều hơn thôi!”
Thật ra nói như vậy cũng không có gì sai, Lâm Giai Hân cũng không từ chối khi mẹ Lâm nói sẽ bồi thường cho cô hai căn hộ.
Mẹ Lâm khẽ cau mày, bà cảm thấy giải pháp này cũng coi như là đẹp cả đôi đường rồi. Bà cũng có tình cảm với Lâm Giai Hân, nhà họ Lâm cũng chẳng thiếu tiền, dĩ nhiên là sẵn sàng cho nhiều hơn một chút để đảm bảo cuộc sống sau này của Lâm Giai Hân rồi: “Hi Hi, đừng làm loạn nữa."
Trình Hi đỏ hốc mắt: "Có phải tại con đâu, là tại nó..."
Ba Lâm cắt ngang lời Trình Hi: "Dừng ở đây đi, Hành Tri nói tiếp xem nào."
Ngồi một bên, Lâm Hành Tri dĩ nhiên nhìn ra mục đích ban đầu của Lâm Giai Hân không phải là căn hộ cũ kia rồi, chỉ là cả Lâm Giai Hân và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-xem-cuon-sach-ma-may-nguoi-xuyen-vao-roi/2623238/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.