Sau một lúc đã là chiều tối nhưng Tiếu Hi vẫn không biết mình nên đi theo hướng nào ,chọn đại một con đường để trở về cô hy vọng sẽ nhìn thấy đường lớn nhưng càng đi trời càng tối vậy mà không có một bóng người một ngôi nhà xuất hiện ,có lẽ cô đã đi nhầm đường nếu giờ quay lại cũng không thể vì xung quanh đây không có gì ngoài những ngôi nhà hoang và cây cối um tùm ,nếu là trước kia có lẽ cô chỉ biết ngồi khóc nhưng bây giờ cô lại tự mò mẫn đường đi dưới chân dẫm lên thứ gì cô cũng không quan tâm ,đằng trước có gì cô cũng không nhìn thấy trời tối đen không một ánh trăng chiếu sáng nhưng đôi chân ấy vẫn cứ hướng về trước ,tâm trí cô không dành để lo sợ mà cô dành để suy nghĩ về người bạn thân yêu ,đôi khi nhớ những chuyện vui cô lại tự mình mỉm cười .Trời rét run đôi chân cô không thể đi nổi nữa cả người ngã nhào về phía trước không nhúc nhích
.Một cô gái nhỏ đã gục ngã trước màn đêm tối trước không gian hoang vắng lạnh người ,tiếng những con vật kêu rên thảm thiết nhưng cô gái ấy không còn nghe thấy nữa.
........................
Dương Nhi và mọi người làm trong nhà đều lo lắng khi không thấy Tiếu Hi trở về nhưng họ không thể gọi điện hay thông báo cho bất kì ai .
Tối muộn Hàn Cẩn lại cùng Nhược Phi trở về khiến người nhà vô cùng bất ngờ nhưng không ai dám lên tiếng hỏi han
" Tôi đã ăn bên bà rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-da-lo-yeu-em-mat-roi/2939090/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.