Chương trước
Chương sau
Ầm Ầm
Keng Keng
Hiện tại, Tĩnh Lâm đang giao chiến với Hắc Hung.
Sau khi Hắc Hung hấp thụ toàn bộ Ma Khí xung quanh và chuyển hóa thành Ma Lực. Sức mạnh của hắn đã tăng lên đáng kể.
Nhưng Tĩnh Lâm cũng không kém khi bắt đầu vận dụng tất cả kinh nghiệm chiến đấu từ các game RPG trong kiếp trước và thực chiến khi luyện tập với 6 người cao tầng ở Băng Linh Tông.
“[Nhất Kiếm Hỏa Trảm]”
Một đường kiếm mang theo hỏa diễm lớn mạnh từ bên trên bổ xuống.
“Hự!” (Hắc Hung)
Hắc Hung dùng Ma Lực bao phủ toàn thân, hình thành một lớp giáp từ Ma Lực chống đỡ lạu kiếm chiêu của Tĩnh Lâm.
“Không tệ! Vậy thế này thì sao! [Nhị Kiếm Lôi Vân]”
Hắn giơ kiếm lên cao, ngưng tụ Lôi Linh Lực đến cực đại. Sau môth hồi ngưng tụ thì trảm xuống. Một đường Lôi quang thẳng tắp hướng xuống Hắc Hung.
“[Hắc Ma Chi Quyền]” (Hắc Hung)
Hắc Hung cũng tung ra quyền để chặn lại. Bất quá, khi 2 chiêu qua chạm thì một vụ nổ xảy ra. Hắc Hung bị lùi về sau, kèm theo đó là những vết thương dày kịt.
Phụt...
Hắc Hung phun ra một ngụm máu tươi. Tĩnh Lâm cũng không kém cạnh khi bản thân cũng mang trọng thương. Tác dụng phụ của chiêu vừa rồi làm hắn tạm thời không thể sử dụng Lôi Linh Lực do đã cạn kiệt.
“Haha, sảng khoái! Nhưng có vẻ ta không thể giết được ngươi rồi!” (Hắc Hung)
“Hừ”
Tĩnh Lâm hừ lạnh với Hắc Hung, định làm 1 chiêu “Nhất Kiếm Hỏa Trảm” lần nữa thì kế bên Hắc Hung xuất hiện một tên Ma Tộc nữa. Cảm nhận được khí tức của tên đó. Tĩnh Lâm xác nhận hắn có tu vi ngang hoặc hơn Hắc Hung.
“Đủ rồi! Về thôi! Ma Vương đang trong quá trình phục sinh! Đừng làm những điều dư thừa!” (???)
“Hừ! Coi như ngươi gặp may!” (Hắc Hung)
“Dạ Sát! Đi!” (Hắc Hung)
Nói xong thì người được gọi là Dạ Sát kia mở ra hư không và cùng Hắc Hung đi vào và biến mất.
“Có lẽ tháng ngày bình yên sắp chấm dứt rồi!”
Tĩnh Lâm hướng lên trời mà lẩm bẩm. Hắn sử dụng Dịch chuyển biến mất tại chỗ.
Nhưng vì bản thân mang trọng thương cùng thân thể quá mệt mỏi nên hắn dịch chuyển đại đến một căn phòng không người rồi nằm xuống ngủ thiếp đi. Thậm chí y phục và mặc nạ cũng không tháo xuống. Thế là hắn thiếp đi, bản thân hắn là Hỗn Độn Thần Thể nên cơ thể hắn tự động hấp thu linh khí để chữa thương. Bất quá, quá trình sẽ lâu hơn nhưng hắn cũng chả quan tâm. Giữ được mạng là ok.
•••
Ngày hôm đó, Vũ Lâm Thành thành công chống đỡ trước Ma Thú và Ma Tộc.
Sau khi Tĩnh Lâm đánh đuổi Hắc Hung thành công thì đám người Băng Ngọc Linh cũng quay về Vũ Lâm Thành để báo cáo với Thành Chủ.
Thành Chủ nghe tin liền cho tổ chức lễ hội toàn thành. Đặc biệt hơn là đám người Băng Ngọc Linh đều nhờ Cao Bá Thiên tìm kiếm tung tích của người đeo mặt nạ. Sau nửa ngày hỏi thăm thì cả đám biết được tên của nam tử kia là Tếu Thiên.
Nhưng hỏi thăm rất nhiều nhưng cũng không ai biết Tếu Thiên đã đi đâu. Băng Ngọc Linh thì thở dài không thôi khi mà tung tích của Tĩnh Lâm cũng không thấy đâu.
“Cái tên hỗn đản này, lại chạy đi đâu mất tiêu!” (Băng Ngọc Tuyết)
“Thôi bình tĩnh đi! Hắn dù sao cũng có thực lực, chắc không có chuyện gì đâu!” (Lâm Thanh Trúc)
Sau một hồi tám nhảm thì cả 3 đã về đến nhà trọ nơi mà 4 người ở. 3 người vừa bước vào phòng thì thấy một thân ảnh đang nằm trên 1 trong 3 chiếc giường của các nàng.
Lại gần thì thấy tên đeo mặt nạ lúc trước.
“Sao hắn lại ở đây? Mà còn thương thế nữa chứ!” (Băng Ngọc Tuyết)
“Chắc vụ nổ lúc đó khiến hắn bị thương nên cần tìm chỗ phục hồi thương thế!” (Lâm Thanh Trúc)
“Có thể! Vì lúc đó ta thấy có một vụ nổ lúc giao chiến!” (Băng Ngọc Linh)
“Có nên báo cho Tiên Âm tỷ không?” (Băng Ngọc Tuyết)
“Ừm, muội đi báo cho tỷ ấy đi! Chúng ta ở đây giúp hắn hồi phục thương thế!” (Băng Ngọc Linh)
“Vậy muội đi trước!” (Băng Ngọc Tuyết)
Nói xong biến mất khỏi căn phòng.
Thấy Tếu Thiên vẫn đeo mặt nạ. Cả 2 người cũng không khỏi tò mò khuôn mặt hắn như nào. Trước sự cám dỗ thì Băng Ngọc Linh quyết định tháo chiếc mặt nạ xuống. Vừa gỡ ra thì cả 2 chấn kinh trước cảnh tượng trước mắt.
“Sao Tĩnh Lâm lại là Tếu Thiên?!” (Băng Ngọc Linh)
“Sự thật bất ngờ đây!” (Lâm Thanh Trúc)
Lâm Thanh Trúc cũng ngạc nhiên không kém khi mà tên đệ đệ yêu quý của mình lại là Tếu Thiên, người có thể đánh ngang cơ với Hợp Thể Hậu Kỳ Ma Tộc.
“Xem ra tên này giấu chúng ta rất sâu a! Có cần về Tông Môn giáo dưỡng không tỷ?” (Băng Ngọc Linh)
Băng Ngọc Linh cũng định xử phạt Tĩnh Lâm vì dám giấu nàng nhưng chợt nàng nhớ lại tính cách của Tĩnh Lâm. Hắn làm vậy đều là vì không muốn liên lụy nàng và Băng Linh Tông.
Nếu lúc giao chiến với Hắc Hung mà lộ thân phận đệ tử của Băng Linh Tông thì Băng Linh Tông sẽ là Tông Môn đầu tiên đứng chịu cơn phẫn nộ của Ma Tộc. Nghĩ tới đây thì trong lòng nàng lại ấm áp trước hành động của Tĩnh Lâm.
“A tỷ tỷ, ta về rồi đây! Còn mang theo Tiên Âm tỷ nữa này! Tên ki...” (Băng Ngọc Tuyết)
Băng Ngọc Tuyết há hốc mồm với diện mạo của người đeo mặt nạ.
“Làm thế nào lại là Tĩnh Lâm vậy?” (Băng Ngọc Tuyết)
“Ta cũng không biết! Chờ hắn tỉnh rồi hỏi!” (Băng Ngọc Linh)
“Vị này là?” (Thủy Tiên Âm)
“Là cái Tếu Thiên, mà bây giờ chắc nên gọi là Tĩnh Lâm thì đúng hơn!” (Băng Ngọc Linh)
“Hắn là đệ tử Băng Linh Tông!!” (Thủy Tiên Âm)
Thủy Tiên Âm chấn kinh không thôi. Không ngờ Băng Linh Tông lại có một thiên tài trẻ đến vậy.
“Hắn đúng là đệ tử của chúng ta, bất quá bọn ta lại không hề biết Tếu Thiên lại là Tĩnh Lâm!”(Băng Ngọc Linh)
“Vẫn là chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi! Giờ các ngươi phụ ta hồi phục cho hắn!” (Băng Ngọc Linh)
Nàng hiện giờ không đủ linh lực để trị thương nên đành phải nhờ sự giúp đỡ từ 3 người kia.
Thế là 4 nữ thay phiên nhau hồi phục cho Tĩnh Lâm.
•••
Sau 4 tiếng luân phiên hồi phục thì Tĩnh Lâm cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Oáp... Thật sảng khoái quá đi!”
Hắn vừa mới trút bỏ được gánh nặng sau cuộc chiến nên hiện tại hắn cực kỳ thoải mái. Bất quá, hắn không yên ổn được bao lâu.
“Ô... Đệ đệ thân yêu của ta tỉnh rồi à?!” (Băng Ngọc Tuyết)
Giọng của Băng Ngọc Tuyết vang lên sau lưng hắn, kèm theo đó là một chút hàn khí khiến hắn giật nảy mình.
“Ơ...Ơ, chào...chào buổi sáng, Tuyết tỷ!”
Hắn từ từ quay đầu và mở lời chào đối với Băng Ngọc Tuyết.
“Ô... Vẫn còn xem ta là tỷ tỷ của ngươi đấy!” (Băng Ngọc Tuyết)
“Ý tỷ là sao?”
Hắn ngu ngơ hỏi. Do mới tỉnh dậy nên chưa kịp load thông tin kịp thời.
Trước ánh mắt ngây thơ vô số tội của hắn thì kế bên Băng Ngọc Linh cầm chiếc mặt nạ và Hắc Long Kiếm của hắn lên.
Đến đây thì hắn đã hiểu lý do mà Băng Ngọc Tuyết lại hỏi như vậy.
“Cái này là...là...?!”
Hắn chính thức líu lưỡi, không biết nói gì trong trường hợp này.
“À đúng rồi! Cái này là của Tếu Thiên đại ca cho đệ mượn a!”
Hắn bẻ lái nhưng rất tiếc chối tội vô dụng.
Bốp Bốp Bốp Bốp
4 quả đấm đến từ 4 nữ hướng thẳng mặt hắn mà đi. Thế là khuôn mặt gấu trúc ? đã được hình thành.
“(Đ)ược (r)ồi... (Đ)ể (t)a (gi)ải (th)ích!”
Hắn biết bí mật đã bị lộ thì cũng không thể giấu mãi được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.