Sáng hôm sau, khi mà thời tiết có dấu hiệu dịu đi, tuyết rơi ít lại, cũng là lúc Long thành bị thú triều tấn công. Một đợt thú triều cấp trung, thực lực và số lượng cũng khá nhiều, tạo ra một sự rủi ro vô cùng phức tạp. Cũng may rằng, đêm tối hôm qua đội vận chuyển do tiểu Nhiên và tiểu Ánh đã đến Long thành an toàn, nếu không không biết sẽ thế nào. "Mọi người cố gắng phòng ngự, không, tay của ta....." "Lũ súc sinh, đi chết đi!" "A, ta không được rồi, đi trước đây....." "Có yêu thú xông vào thành, hỗ trợ, hỗ trợ." "Thân bằng hảo hữu, tạm biệt, kiếp sau gặp lại, chỉ là trước khi chết ta muốn nói, bạn thân, con của ngươi là của ta." "Ngươi, thân cái quần, ta chém chết ngươi." "Ta cũng nói đôi lời, xin lỗi mọi người vì tính ta sống chó, thấy người ta hơn mình, hay hơn mình liền khó chịu, vì thế ta mới nói ra những lời xúc phạm, cố gắng tìm ra lỗi sai của bọn họ rồi thái hóa lên, thậm chí có đôi lúc nói không thành có, ta biết ta sai rồi, ta thậm chí không bằng họ, nhưng chỉ biết nói để tâm tình mình thỏa mãn mà không quan tâm đến cảm xúc người khác, thật xin lỗi." "Ngươi biết lỗi là tốt, a, ta cũng sắp đi rồi, tạm biệt." "Bên này còn có yêu thú." "Mau!" "Nhanh!" Một ngày mới, trời trong, thời tiết êm dịu, nhưng hoàn cảnh của Long thành lại tương phản lại, cả thành hiện tại vô cùng rối loạn, cảnh chiến đấu, người ngã xuống đâu đâu cũng có. Những mảng huyết sắc đến từ máu tươi, thấm vào tuyết trắng tạo nên một khung cảnh mang đầy khốc liệt. "Tiểu Hổ, dẫn một đội đi bảo vệ người dân, có rất nhiều yêu thú vào được trong thành rồi." Khải Minh sau khi chém một con yêu thú nhị giai ra làm hai liền hướng tiểu Hổ nói, ngay sau đó hắn thay thế vào vị trí của tiểu Hổ, tiểu Hổ lập tức rời khỏi nơi đây tiến về khu vực trung tâm thành. Tuy rằng Khải Minh hắn mang đến đây đến mười vị hạt đậu chiến binh, qua đó cường giả Linh Đan cảnh đạt đến số lượng hơn hai mươi người, nhưng bên thú triều, yêu thú tứ giai cũng không phải số ít, về phần tam giai nhị giai nhất giai lại rất nhiều, tổng hợp số lượng yêu thú từ Hung thú cho đến yêu thú tứ giai, tất cả có gần đâu đó mười ngàn con yêu thú. Không nói đến chênh lệch thực lực, chỉ về số lượng mà xét, quân thủ vệ Long thành căn bản không thể chống cự. Nếu không có những cạm bẫy phòng thủ từ phía Khải Minh, Long thành hiện giờ có thể đã bị diệt. Cứ thế, trận chiến này vẫn tiếp tục, người ngã, thú đỗ, dần dần, bầu không khí nơi đây bắt đầu xuất hiện một mùi máu tanh nồng đậm, sự tang thương bao trùm toàn bộ Long thành. Sự hoảng sợ, tuyệt vọng cũng hiện rõ trên những nét mặt của từng người dân phàm bình thường. Bọn họ không biết làm gì, cũng không thể làm gì, chỉ có thể tập trung ở nơi trú ẩn chờ đợi tin tức, một là sinh, hai là tử. Về tên Khải Minh hiện tại, nhìn từng người quân thủ hộ ngã xuống, từng người từng người ngã xuống mất đi, bên kia lại có một phần dân phàm không may rơi vào sự tàn sát của yêu thú, khiến cho hắn bất lực không biết phải làm thế nào, chỉ có thể căm tức chém giết yêu thú ở trước mặt, nghĩ rằng giết được một con liền giảm đi một người bị diệt. Tài sản tiền không đủ, người cũng không đủ, cho nên ở tình cảnh hiện giờ, Khải Minh chỉ có thể cắn răng nhìn mà thôi, có thể cứu được bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu. Hắn cũng muốn tiến cấp lên cảnh giới Hóa Thần lắm chứ, nhưng hiện tại không đủ tiền để mua đan dược, nếu không trận chiến này cũng đỡ được phần nào. Hệ thống phòng thủ của Minh Việt trấn ngốn của hắn quá trời tiền bạc. Phải chi tất cả đều nghe lời hắn, tiến về Đại Việt phái, có sự phòng thủ từ Minh Việt trấn, thảm cảnh hiện giờ sẽ không thể xảy ra. Nhưng đành vậy, chuyện đã xảy ra, mọi người đều có quyền quyết định số mệnh của mình, sinh tử ai đảm bảo được có thể nắm giữ trong tay. Và thế, trận thú triều này kéo dài dai dẳng đến tận hai ngày một đêm, đến tận buổi chiều ngày thứ hai, khi mà cường độ tuyết rơi tăng nhiều trở lại, lũ yêu thú kia mới bắt đầu lui về, đến tận trời tối hẳn, trận thú triều này liền hoàn toàn chấm dứt. "Bọn chúng lui rồi?" "Chúng ta còn sống, mọi người, chúng ta còn sống!" "Cha mẹ ơi, thật không thể tin được." ............................. Sau khi yêu thú tan đi, những người còn sống sót vẫn chưa khôi phục được tâm tình, bọn họ vẫn không thể tin được rằng trận chiến đã qua. Bọn họ đã kháng cự được thú triều, tuy vẫn tổn thất nhưng vẫn bảo toàn được một phần nào đó, không phải bị diệt toàn bộ. "Tiểu Sầu, cho người kiểm kê thiệt hại, ổn định dọn dẹp chiến trường." Khải Minh nhìn lướt qua những người còn sống, nhìn qua thảm trạng chiến trường mà thở sâu, tâm lý hắn bỗng chốc hiện lên một phần cảm xúc thấm buồn. Đến sáng hôm sau, những người còn sống sót bởi vì thời tiết thêm lạnh nên họ mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, cả đêm qua bọn họ vẫn không tin rằng mình đã vượt qua tử thần nên ngồi ngẩn người nguyên một buổi tối. Lúc này, xuất hiện trên nét mặt của họ là niềm vui sướng cùng những giọt nước mắt, khóc vì những người đã ra đi, cũng có khóc cho những người ở lại. ..................... Chiều hôm đó, khi mà mọi việc đã ổn định, nơi trú ẩn tạm thời đã xây xong, chiến trường đã được dọn dẹp, thương thế của những người bị thương đã trị tốt, Khải Minh lúc này liền thở phào nhẹ nhõm. "Chưởng phái, kết quả đã thống kê hoàn tất." Đến tối, tiểu Sầu liền đi đến phòng Khải Minh báo cáo. Nếu theo như lúc trước, những chuyện như vầy, thường thì đợi sáng ngày hôm sau tên Khải Minh mới quan tâm đến. Nhưng hôm nay, chuyện này đã khác đi, vì thế hắn phá lệ cái sự lười biếng kia một lần. "Chưởng phái......." Tại phòng nghị sự, tiểu Sầu thần sắc phức tạp nhìn hắn, sau đó nhìn hết một lượt những người ở đây rồi lắc đầu. Nhìn đến những con số trên tay, hắn vừa đau lòng vừa không nói nên lời. "Cứ nói đi." Nhìn sắc mặt của tiểu Sầu và Lâu Bất Định, Khải Minh hắn cũng hiểu rõ chuyện gì, nhưng dù sao cũng phải có thống kê qua việc vừa rồi. "Qua báo cáo và kiểm kê, chúng ta tổn thất. Đệ tử Đại Việt phái tử vong 12 người, bị thương 41 người. Quân thủ hộ trấn Minh Việt tử vong 97 người, bị thương 173 người. Quân thủ vệ Long thành tử vong 2456 người, bị thương 1750 người. Dân phàm Long thành tử vong 3612 người, bị thương 2145 người. Tổng cộng bên ta tử vong 6177 người, số lượng còn sống sót, Long thành còn 4014 người, người của Đại Việt còn 1391, riêng những người trong đội vận chuyển của tiểu Nhiên và tiểu Ánh chỉ bị thương, không có tổn thất về nhân mạng. Ngoài ra, xét về bên thú triều, chúng ta tiêu diệt được khoảng tám ngàn yêu thú." Tiểu Sầu thở dài, báo cáo ra từng con số cho Khải Minh và đám người. Tuy biết rằng, số lượng thương vong trong lần này không phải một con số nhỏ, nhưng sau khi nghe kết quả, ai cũng khó kìm nén sự đau thương, giận giữ...... Lâu Bất Định nắm chặt nắm đấm lại, chặt đến nổi móng tay siết chặt vào lòng bàn tay, đâm sâu vào da thịt, nhưng nổi đau này không thể nào sánh bằng sự đau xót mất mát kia. Lâu Bất Định thừa biết rằng, Long thành chắc chắn sẽ bị diệt, do đó việc cứu được thành trì và một bộ phận đã là việc không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn đến những người ra đi như vậy, hắn không cam tâm. Trong lòng hắn hiện giờ chuyển sang ray rức, dằn vặt, tại sao hắn còn sống trong khi những người khác ngã xuống, hắn làm đúng trách nhiệm chưa, đã dùng hết sức sao? Hắn lúc này thậm chí muốn dùng mạng của mình, đổi lấy thêm vài người được sống. Nghĩ nghĩ, từng giọt nước mắt của hắn bỗng dưng rơi xuống, thân thể run rẩy không khống chế được. Khải Minh nhìn đến những biểu hiện của Lâu Bất Định, hắn cũng hiểu rõ chứ, thật sự......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]