"Tiểu Sầu, báo cáo hết những việc xảy ra trong thời gian qua đi." Tại phòng hội nghị, Khải Minh nhìn tiểu Sầu nói.
Với thời gian 1:7, Địa Tinh qua 28 ngày, nơi đây đã qua gần bốn ngày, tuy thời gian bốn ngày chỉ là một thời gian ngắn, nhưng với thế giới cấp cao như Thiên Tinh, thời gian này có thể làm rất nhiều việc.
"Chưởng phái, hai ngày trước, mùa đông bất chợt biến mất một cách kỳ lạ, theo như hiện tại bây giờ vẫn trong mùa đông, nhưng không có băng tuyết hay giá lạnh gì.
Do đó, yêu thú tại khu vực bên ngoài Long thành bắt đầu rục rịch, chúng tụ hội lại ở một địa điểm cách Long thành không đến mười cây số.
Bên ngoài Minh Việt trấn cũng có một số nhỏ yêu thú, thỉnh thoảng bọn chúng tấn công vào trấn, tuy nhiên cấp bậc cao nhất của chúng chỉ đạt đến Tam giai hậu kỳ nên không gây ra tổn thất gì.
Một việc khác, do mùa đông bất ngờ kết thúc, khu vực thành trấn thôn trang xung quanh liền bị rất nhiều yêu thú hung thú tấn công, do đó ở bên ngoài Minh Việt trấn và Long thành có một số lượng lớn nạn dân, bọn họ mong muốn được chúng ta cứu giúp, đệ tử và các trưởng lão không dám quyết định việc này nên vẫn chưa trả lời bọn họ.
Việc cuối cùng, sau khi mùa đông kết thúc, bên Thuận Thiên tông cho người đưa đến hai bức thư, một bức có nội dung nói rằng sau mười ngày, chưởng phái phải đến Thuận Thiên tông để bàn luận gì đó, bức thứ hai được gửi từ cao tầng Thiên Tà quốc, lệnh chưởng phái một tháng sau phải đến hoàng thành Thiên Tà quốc.
Cả hai bức thư đều nêu, nếu chưởng phái không đi sẽ xóa bỏ quy cách tông môn, giải thể Đại Việt phái.
Hiện giờ chỉ có những việc này." Tiểu Sầu chậm rãi nói, rõ ràng, rành mạch.
"Vậy trước hết, đại trưởng lão cùng những trưởng lão khác, mọi người sắp xếp các bài kiểm tra, tiến hành kiểm tra lựa chọn những nạn dân kia, ai thông qua liền đưa vào gia nhập chúng ta, không thông qua bảo họ lập tức rời khỏi khu vực, nếu không giết bất luận tội.
Riêng phần bên Thuận Thiên tông và Thiên Tà quốc, khi đến lúc rồi đi." Khải Minh sau ba giây suy nghĩ liền có quyết định.
Tình trạng nạn dân không có gì phải lo, cái lo duy nhất ở họ là việc bạo loạn, đại dịch, là mồi nhử thu hút yêu thú.
Riêng phần bên Thuận Thiên tông, từ nơi này đến đó phải mất đến năm ngày đi đường, do đó hắn còn lại năm ngày để giải quyết việc ở Địa Tinh.
Dù gì cũng đăng ký ở chỗ người ta, không đi cũng không ổn.
Phần thực lực của Đại Việt phái hiện giờ, tổng hợp đâu đó có thể đạt đến cấp tam phẩm thế lực, duy chỉ có nhân số quá ít.
Hiện giờ tổng cường giả đệ tử của Đại Việt phái vừa hơn năm nghìn người, thực lực trung bình đều ở cấp Luyện Hồn, Ngưng Đan.
Giải quyết thêm một ít chuyện vặt vãnh, Khải Minh mang theo tiểu Hổ, hai trăm đệ tử nội môn, một nghìn đệ tử ngoại môn trở về Địa Tinh.
Thực lực của tiểu Hổ hiện giờ đã đạt đến Ngưng Đan cảnh hậu kỳ, đệ tử nội môn đều là Ngưng Đan, ngoại môn có Luyện Hồn cảnh.
Với số lượng người và thực lực như vậy, ít nhiều cũng có thể ổn định một phần cái tai nạn kia.
"Tiểu Hổ, ngươi phụ trách trấn thủ hòn đảo này, bên phía cao tầng Đông Dương có nói gì hoặc muốn gì thì cứ mặc kệ, không ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta không cần quản." Trở lại Đại Việt Huyền Môn, sau khi phân việc cho tiểu Hổ, Khải Minh lập tức trở về Biệt Thự, đi cùng với hắn là một trăm đệ tử nội môn và hai trăm đệ tử ngoại môn.
Một trăm Đại Tông Sư và hai trăm Tông Sư, đây là khái niệm gì?
Đến biệt thự, Khải Minh gọi đám học sinh lại, sau đó cho mấy tên đệ tử Đại Việt phái tạo thành những đội khác nhau, mỗi đội có ba tên đệ tử nội môn, mười đệ tử ngoại môn, cùng với đó là một hoặc hai học sinh đi theo.
Những đội này sẽ bắt đầu hướng bốn phía biệt thự tấn công yêu thú, quét sạch và ổn định an ninh trong khu vực.
Phần có học sinh đi theo, mục đích của Khải Minh muốn bồi dưỡng bọn họ, dù gì cũng đến thế này, thôi thì nhận hết vào môn phái, về việc những học sinh bị thương kia, với đan dược cao cấp thì không gì không làm được.
Trừ việc hồi sinh người chết, tái tạo thân thể chỉ là giá trị đồng tiền.
Cứ thế, ngoài xã Tân Phong, chỉ trong một ngày nhóm người Khải Minh liền quét sạch toàn bộ yêu thú trong địa phận Huyện Bình Long.
Mà nhanh như thế, tất cả cũng vì Khải Minh chi tiền cho hệ thống, sau đó tìm được cánh cổng không gian bị ẩn giấu kia, do đó hủy được cánh cổng cũng xem như thắng lợi.
Biệt Thự Đại Việt!
"Thầy mạnh như vậy, tại sao lúc đầu không giúp chúng em?" Sau khi trải qua lần truy quét yêu thú này, Thùy Dương liền tìm Khải Minh, dùng giọng điệu trách cứ hỏi hắn.
Lúc đầu nếu như giống bây giờ, vậy thì các bạn học sẽ không phải nằm xuống, mọi người sẽ không phải chịu tai ương.
Nhìn trạng thái của Thùy Dương, Khải Minh cũng hiểu rõ lắm chứ, cái cảm giác bất lực nhìn người quen của mình mãi mãi ra đi, khó chịu, ray rức, dằn dặc.
Nhưng..... thì sao?
Thế nào?
Hắn không phải không muốn cứu giúp, mà là không thể.
Trước không nói về việc hắn không có mặt ở Địa Tinh, mà là nói về việc khác, chẳng hạn như tại sao hắn phải cứu họ?
Bọn họ không phải đệ tử của hắn, không phải người của môn phái, thế tại sao phải cứu?
Lợi ích là gì? Ở đâu?
Ngay cả đám học sinh, hắn cũng không có nghĩa vụ phải cứu, chức giáo viên chỉ là lớp ngụy trang, không có lợi ích cho hắn, vậy cần phải có trách nhiệm sao?
Đau đầu vì một nhóm người lạ, để sau này bị cắn lại rồi không biết than trách ai?
Nói chung, Khải Minh không có bất kỳ một tia trách nhiệm nào với việc này, với cái thế giới này, trừ tên đệ tử ký danh và bốn tên ký danh môn phái kia.
Việc bảo hộ nhân thân gia đình của hai mươi chín học sinh trong thời gian qua, đó đã là một việc quá giới hạn trong phần trách nhiệm.
Khải Minh hắn không phải Thánh Nhân, cũng không muốn làm Nhân của Thánh.
Hắn chỉ muốn làm theo cách của mình, tùy tính và tùy cơ.
Vả lại, cái chết của mấy tên học sinh kia, là do ý nghĩ ngu xuẩn của chính bản thân họ, tự đi tìm chết thì đổ lỗi cho ai?
Nơi an toàn không ở, đi làm anh hùng anh bá làm chi để mất mạng!
Ai mượn?
"Em còn trách thầy? Nếu các em không rời khỏi đây, làm mấy cái việc ngu ngốc kia, thì có xảy ra cơ sự như vậy không?" Khải Minh lạnh nhạt trả lời.
"Hơn nữa, những người khác, họ và thầy đều là những người xa lạ không quen biết gì hết, lý do để thầy cứu bọn họ là gì? Đừng nói là vì chính nghĩa, thầy không có cái đó, về phần là trách nhiệm giáo viên, thầy cũng không phải." Không chờ Thùy Dương trả lời, Khải Minh tiếp tục nói.
Tiếp đó, Khải Minh bắt đầu giáo dục hàm nghĩa của tư tưởng chính mình, giảng giải cho đến Thùy Dương mém chút khóc.
Nàng nghe, nàng hiểu, biết Khải Minh nói những điều đó có ý nghĩa gì, phân biệt được đúng và sai.
Nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận được những điều này, có thể do nàng quá cố chấp đi.
Mặc kệ Thùy Dương thất thần tại chỗ, Khải Minh trở về đảo, tìm đến tiểu Hổ.
Vừa mới đây, tiểu Hổ có gọi đến, nói là bên kia đang có cao tầng Đông Dương tìm hắn, tuy không muốn quan tâm nhiều nhưng Khải Minh cũng hiếu kỳ vì mục đích của họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]