Chương trước
Chương sau
Tô Tín dẫn đầu đi vào trong đường khẩu, ba người Đổng Thành Vũ ở bên ngoài một hồi mới đi vào.

Lúc này đường khẩu không nhìn thấy Sa Phi Ưng, nhưng những đại đầu mục có thể đến đều đến.

Nhìn thấy Tô Tín tiến vào, bọn họ đồng thanh xì xào bàn tán, đồng thời trong ánh mắt cũng muốn dò hỏi suy nghĩ của Tô Tín.

Nhưng Tô Tín lúc này cũng không gấp gáp gì, hắn ngồi vào vị trí của mình giống như lão gia câu cá, hoàn toàn không nói câu nào.

Những đại đầu mục này đã sốt ruột đến không thể chịu được, Lưu Thắng Minh vốn có quan hệ không tồi với Tô Tín liền đi lên hỏi thăm:

- Tô đường chủ, vấn đề này giải quyết như thế nào, người nói một câu đi. Mất toàn bộ phường thị, đây là chuyện từ khi Phi Ưng bang thành lập vài chục năm đến nay chưa từng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy.

Tô Tín không trả lời hắn, chỉ đưa mắt nhìn sang Hứa Thường đang ngồi trong góc, thản nhiên nói:

- Nghe nói Hứa đại đầu mục ngươi ngày hôm qua chạy rất nhanh đấy, còn bỏ lại thiếu bang chủ trong đám địch nhân, ngươi sẽ không sợ một lát nữa bang chủ lột da ngươi sao?

Nét mặt Hứa Thường lúc này tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, hắn đã hết hi vọng.

Kỳ thật ngày hôm qua Hứa Thường cũng không phải cố ý vứt bỏ Sa Nguyên Đông, cho dù có ngu ngốc đến mấy thì hắn cũng hiểu nếu mình dám bỏ lại Sa Nguyên Đông, khi trở lại Phi Ưng bang tuyệt đối sẽ không có quả ngon cho hắn ăn.

Nhưng tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, lửa vừa đốt thì đám người của Thanh Trúc bang đã ào ào xông tới chém giết.

Hứa Thường quá sợ hãi cũng không nghĩ nhiều được nữa, lập tức quay người bỏ chạy, sau khi chạy được một hồi hắn mới nhớ Sa Nguyên Đông vẫn còn đang ở bên trong.

Sau đó hắn cũng lập tức muốn lén lút quay về cứu Sa Nguyên Đông, không ngờ lúc đó Sa Nguyên Đông cũng sớm chạy tới, hắn liền đội vững cái mũ sợ chết chạy trốn, thật ra cũng vô cùng oan uổng.

Hứa Thường vừa định thanh minh với Tô Tín cái gì đó, nhưng bỗng thấy cửa đường khẩu mở ra, Sa Phi Ưng dẫn theo Sa Nguyên Đông và bốn tên đệ tử đi vào.

Nhìn thấy tất cả mọi người có mặt ở đây, sắc mặt Sa Phi Ưng tối tăm.

- Các ngươi không ở địa bàn của mình mà đến tổng đường làm gì vậy?

Sa Phi Ưng mặt lạnh quát lớn.

Dư uy Sa Phi Ưng vẫn còn, mọi người ở đây đang ôm tâm tư tới để hỏi tội nhưng vừa nghe thấy tiếng Sa Phi Ưng quát lớn bọn họ liền im bặt đưa mắt nhìn nhau, không dám hó hé một câu.

Tô Tín thầm than một tiếng, những người này đúng là bùn nhão không nặn thành tường, nếu bọn họ không nói thì mình nên mở miệng trước.

- Bang chủ, chúng ta bây giờ còn có địa bàn quay về sao? Huống hồ Phi Ưng bang nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta còn có nơi sống yên ổn hay sao?

Ánh mắt Tô Tín thâm trầm nhìn Sa Phi Ưng, lúc này Sa Phi Ưng đang vô cùng không thoải mái.

- Tô Tín, ngươi có ý gì?

Sa Phi Ưng lạnh lùng hỏi.

- Có ý gì ư? Ý của ta rất đơn giản, bang chủ ngươi lúc trước đã thành lập chế độ không dùng được, hơn nữa nó không chỉ vô dụng, mà còn đẩy Phi Ưng bang về hướng diệt vong!

Tô Tín đứng lên, trầm giọng nói:

- Phi Ưng bang thành lập vài chục năm, đã khi nào bị người ta chiếm cả một phường thị chỉ trong một đêm hay không?

- Hơn nữa ngày hôm qua chúng ta bị Thanh Trúc bang công kích chết bao nhiêu người bang chủ ngươi có biết hay không? Hơn năm trăm người đấy! Kẻ bị thương nhiều vô số kể.

- Thời điểm bang phái không có tập quyền sẽ không có thương vong lớn như vậy, hiện tại chẳng lẽ không có ai đứng ra phụ trách sao?

Nghe Tô Tín nói như vậy, Sa Nguyên Đông lập tức giận dữ:

- Ý của ngươi là oán trách ta?

Tô Tín cười lạnh nói:

- Không oán ngươi thì oán ai? Lần này đường khẩu Vĩnh Lạc phường đột nhiên bị cháy, Thanh Trúc bang quy mô xâm lấn, các vị có đoán được nguyên nhân là vì sao hay không?

Tất cả mọi người nhíu mày, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì sao?

Sắc mặt Sa Phi Ưng cũng biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Sa Nguyên Đông, chẳng lẽ nghiệp chướng này gây chuyện mà không nói với mình?

- Các ngươi cho rằng đường khẩu bị cháy và Thanh Trúc bang xâm lấn là hai chuyện sao? Kỳ thật tất cả chỉ là một.

- Người phóng hỏa là những thương nhân trong Vĩnh Lạc phường, bọn chúng cấu kết với Thanh Trúc bang, dùng lửa làm ám hiệu, thừa dịp rối loạn mà trực tiếp đoạt Vĩnh Lạc phường.

Trang Lê nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ những thương nhân kia muốn chết hay sao? Dám cấu kết Thanh Trúc bang đến tính toán chúng ta? Ai cho bọn chúng lá gan đó chứ?

Tô Tín hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu là bình thường thì bọn chúng không có lá gan này nhưng hiện tại bọn chúng bị ép tới tuyệt lộ, thì hỏi còn có chuyện gì là không dám làm?

- Khi Sa Nguyên Đông chấp chưởng Vĩnh Lạc phường đã bỏ mặc thủ hạ đi xảo trá vơ vét tài sản của đám thương nhân, tửu lâu của Phương lão bản trong một tháng bị bọn chúng vơ vét mấy vạn lượng bạc.

- Hơn nữa danh tiếng của tửu lâu Phương lão bản đã bị hắn hủy hoại tận trời, một tửu lâu tốt như thế mà giờ hoàn toàn bị phế bỏ, lần này cũng chính là Phương lão bản dẫn đầu việc đi liên lạc với Thanh Trúc bang.

- Chuyện này không chỉ có như vậy, Sa Nguyên Đông căn bản cũng không biết cách quản lý bang phái, một phường thị lớn như vậy, vậy mà ban đêm không sắp xếp bang chúng đi dò xét, lại để cho một đám người có thể phóng hỏa đốt cả đường khẩu, đúng là nực cười.

- Nói bậy! Ngươi đang nói hươu nói vượn!

Sắc mặt Sa Nguyên Đông tái nhợt. Nhưng mọi người nghe Tô Tín nói rành rọt vậy thì đã tin bảy tám phần.

Bởi vì cái gọi là đoạn tài lộ của người không khác gì thù giết phụ mẫu, những thương nhân kia nhát gan sợ phiền phức, nhưng nếu ngươi thật sự ép bọn chúng vào tuyệt lộ, những người này chắc chắn có thể làm ra mọi chuyện đấy.

- Ta có nói nhảm hay không các ngươi cứ phái người đi điều tra, lúc trước có không ít người tham gia việc này, hơn nữa Thanh Trúc bang không có ý định giấu diếm đâu.

Tô Tín lúc này tươi cười vui vẻ.

Sa Phi Ưng quay đầu lại nhìn Sa Nguyên Đông, quát lên:

- Tô Tín nói có đúng hay không?

Sắc mặt Sa Nguyên Đông tái nhợt, đành phải nói:

- Ai có thể ngờ đám thương nhân đáng chết kia lại âm hiểm như thế, sớm biết như vậy ta trực tiếp tìm lý do xử lý bọn chúng rồi.

Những lời này của hắn cũng giống như thừa nhận, lúc này các đại đầu mục và đường chủ lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Tuổi của Sa Nguyên Đông còn lớn hơn Tô Tín một chút, nhưng để so sánh thì lại quá như phế vật.

Bọn họ đều nhìn thấy Tô Tín quật khởi trong mắt, lúc trước lão Hoàng sòng bạc ở Khoái Hoạt Lâm dám dở thủ đoạn với Tô Tín, trực tiếp bị Tô Tín phế đi, ngay cả sòng bạc cũng biến thành đường khẩu của Tô Tín.

Đối với những thương nhân này, hoặc là không động vào, nếu động thì phải trừ tận gốc.

Ngay cả đạo lý trảm thảo trừ căn cũng không biết, sau khi bức người ta vào tuyệt lộ còn không phòng bị người ta chó cùng rứt giậu, bị người tính toán cũng là đáng đời.

Sa Phi Ưng thầm thở dài một hơi, hắn thà rằng tin tưởng con mình không có kinh nghiệm chứ không muốn tin con mình chính là phế vật.

- Nguyên Đông không có nhiều kinh nghiệm quản lý bang phái cho nên khó tránh khỏi có chút sai lầm, lần này xem như là một cuộc giáo huấn, sau này ta sẽ dạy bảo hắn nghiêm hơn, cho tới ngày hắn có thể đảm nhận chức bang chủ.

Sắc mặt mọi người đều tỏ rõ vẻ không hài lòng, bang chủ lần này làm như vậy là quá đáng rồi.

Sa Nguyên Đông khiến đám thương nhân Vĩnh Lạc phường tạo phản, mất toàn bộ phường thị và chết hơn năm trăm bang chúng, vậy mà chỉ nói một câu giáo huấn là xong việc?

Tô Tín cười to, nói:

- Nực cười! Quả thực quá nực cười! Sa Nguyên Đông phạm sai lầm lớn như vậy nhưng không phạt, vậy bang quy ở đâu?

- Vậy ngươi muốn như thế nào!

Sa Phi Ưng hừ lạnh nói.

Thái độ của Tô Tín hôm nay rất châm chích, nói chuyện hùng hổ dọa người. Lúc này đây Sa Phi Ưng cảm giác thấy có vẻ không ổn.

- Rất đơn giản, đi ra ngoài lăn lộn, có sai phải nhận, bị đánh phải nghiêm. Không cần biết ngươi thân phận là gì, cứ phạm sai lầm thì phải nhận phạt!

- Cũng bởi vì Sa Nguyên Đông, Phi Ưng bang chúng ta mất toàn bộ một phường thị, cộng thêm tính mạng hơn năm trăm huynh đệ, dựa theo bang quy nên xử phạt thế nào?

Sa Phi Ưng ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt đầy sát khí nhìn Tô Tín.

Lần trước hắn đứng ra cướp đoạt quyền lợi của mọi người, Tô Tín ngoan ngoãn giao Vĩnh Lạc phường và truyền công đường, không hề có phản kháng.

Sa Phi Ưng vẫn cho rằng Tô Tín sợ, nhưng hắn không ngờ Tô Tín lại đang chờ tới ngày hôm nay, quang minh chính đại để gây khó dễ!

Chuyện Vĩnh Lạc phường bị mất đêm qua nhưng giờ Tô Tín đã hiểu rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ như vậy, nếu hắn không quan sát tình huống bên Vĩnh Lạc phường thì làm sao có thể biết kỹ càng đến thế.

Sa Nguyên Đông làm chuyện gì cũng đều bị Tô Tín biết rõ nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn, lúc này đây mới nhe nanh vuốt của mình ra.

Phạm sai lầm phải nhận, nhưng vấn đề là Sa Nguyên Đông đã phạm sai lầm quá lớn.

Dựa theo bang quy, tiểu đầu mục hoặc đại đầu mục nếu bởi vì chính mình mà đánh mất địa bàn, trực tiếp phế bỏ võ công và trục xuất khỏi Phi Ưng bang.

Hiện tại Sa Nguyên Đông không chỉ mất đi một phần địa bàn, mà thậm chí đó chính là toàn bộ Vĩnh Lạc phường!

Thậm chí trong bang quy còn chưa từng quy định nếu mất đi một phường thị sẽ như thế nào, bởi vì Phi Ưng bang tổng cộng chỉ có bốn phường thị, lúc trước chế định bang quy không ai nghĩ tới sẽ có kẻ ném mất cả một phường thị chỉ trong một đêm.

- Tô Tín! Sa Nguyên Đông là nhi tử của ta!

Sa Phi Ưng nghiến răng nói.

- Tuy Sa Nguyên Đông là nhi tử của ngươi nhưng Phi Ưng bang là Phi Ưng bang của mọi người!

Tô Tín chỉ vào dưới chân nói:

- Bang chủ, ngươi một tay sáng tạo Phi Ưng bang, tất cả mọi người kính trọng ngươi, nhưng Phi Ưng bang cũng có tâm huyết của chúng ta! Chúng ta không thể nhìn nó bị Sa Nguyên Đông bại sạch như vậy.

- Hôm nay có thể hắn một câu không có kinh nghiệm mà đánh mất đi Vĩnh Lạc phường, ngày mai cũng có thể vì sai lầm mà làm mất Thuận Ý phường! Cho dù  Phi Ưng bang gia nghiệp có lớn hơn nữa cũng không đủ cho hắn sai lầm mấy lần.

- Ngươi muốn thu hồi quyền lợi trong tay chúng ta, chúng ta không ý kiến, chỉ cần Phi Ưng bang vẫn còn, tối thiểu chúng ta có thể bảo vệ vinh hoa phú quý về sau, nhưng Phi Ưng bang không còn, chúng có vốn liếng sống an phận hay sao?

Tô Tín nói câu này quả thật đi vào tâm khảm của các đại đầu mục và đám người Đổng Thành Vũ.

Lần trước Sa Phi Ưng muốn tập quyền, bảo bọn họ giao quyền lợi và địa bàn ra, vì sao bọn họ không phản kháng chứ? Cũng bởi không có người dẫn đầu, và bởi Sa Phi Ưng không bức bọn họ vào tuyệt cảnh.

Tuổi của các đại đầu mục và đường chủ Phi Ưng bang đa số đã cao, đã ngoài bốn mươi lăm tuổi.

Đến tuổi ấy bọn họ nào còn có tâm lý bò lên cao hơn chứ, chỉ muốn bảo trụ địa vị trước mắt cho vững mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.