Tô Tín nhìn bộ dạng Đào Thiên thì hận như thế nên mỉm cười.
Chỉ cần đối phương vẫn còn có hận ý trong lòng thì dễ xử lý.
Đào Thiên lạnh lùng nói: “Mạnh công tử, ngươi có ý gì? Ngươi nói những lời này là vạch trần vết sẹo của ta sao?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, ta cũng chỉ nhắc nhở Đào quán chủ ngươi thôi, nếu ngươicho rằng tranh đoạt người thừa kế thành Thương Sơn không liên quan gì tới ngươi, sau này ngươi chắc chắn sẽ gặp đại sự.”
“Ngươi có ý gì?”
Tô Tín trầm giọng nói: “Đào quán chủ ngươi nên biết, mẫu thân cửu công tử Yến Thịnh Hằng xuất thân Thiên Cơ Thần Đao môn.”
“Nếu chờ tới lúc Yến Thịnh Hằng kế thừa thành Thương Sơn, cả thành Thương Sơn sẽ trở thành thế lực phụ thuộc Thiên Cơ Thần Đao môn.”
“Lúc trước ngươi có thể tránh được Thiên Cơ Thần Đao môn đuổi giết đi vào thành Thương Sơn, đó là vì còn có lão thành chủ còn sống nên bọn chúng không dám làm càn.”
“Nhưng nếu chờ tới lúc Yến Thịnh Hằng kế vị thành chủ, Thiên Cơ Thần Đao môn triệt để nhập chủ thành Thương Sơn, ngươi cho rằng ngươi có thể sống tốt hay sao?”
“Ngươi không có quên chuyện lúc trước, ta đoán chừng Thiên Cơ Thần Đao môn cũng không có quên, hơn nữa ngươi còn đặt tên võ quán của mình là Đông Lâm võ quán, đây chính là khiêu khích với Thiên Cơ Thần Đao môn, dù sao không ai giữ một gia hỏa thù hận bên cạnh mình mà không làm gì.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943825/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.