Chương trước
Chương sau
Nếu là người biết rõ Niếp Phương chỉ cần nghiên cứu Du Long Kiếm liền đáp ứng gia nhập dưới trướng Yến Khuynh Tuyết thì Tô Tín cũng không phí nhiều sức lực đi khiêu khích Niếp Phương, sau đó còn đánh bạc với đối phương làm gì.

Sau đó Tô Tín nhớ tới một sự kiện, hắn nói với Niếp Phương: “Nhiếp huynh, ngươi cũng nhìn thấy Du Long Kiếm của ta, mỗi lần xuất kiếm đều có tiếng vang thật lớn, ngươi có thể làm cho tiếng vang của nó biến mất hay không? Hơn nữa có thể tháo đồ chơi này xuống không?”

Vấn đề Du Long Kiếm vẫn bị Tô Tín xem nhẹ.

Hiện tại thân phận của hắn là Mạnh Thanh Trạch, nó là đồ vật tiêu chí của Tô Tín lúc trước, tốt nhất không nên lộ ra.

Người ta biết danh hiệu của hắn trên Nhân Bảng chính là khoái kiếm, trên Hắc bảng cũng có tên của hắn.

Có người muốn giết hắn lãnh thưởng nhất định sẽ đi tới Thường Ninh phủ điều tra mọi việc về hắn.

Du Long Kiếm của Tô Tín xuất hiện không ít, đặc biệt là âm thanh Du Long Kiếm quả thực là độc nhất vô nhị, rất có thể sẽ bị người ta nhắm vào.

Cho nên Tô Tín nghĩ tới sự kiện này liền muốn giấu Du Long Kiếm đi, nếu không cũng chỉ có thể tạm thời không dùng nó.

Nếu không bị người nhìn ra mánh khóe, tất cả bố trí của hắn tại thành Thương Sơn đều uổng phí, hơn nữa bản thân còn có thể lâm vào đuổi giết vô tận.

Hiện tại nhìn thấy Niếp Phương, thủ đoạn luyện khí của hắn gần với các luyện khí đại sư, không biết hắn có thể cải tạo Du Long Kiếm hay không..

Niếp Phương tiếp nhận Du Long Kiếm trong tay Tô Tín, cẩn thận tra xét chừng một phút đồng hồ, lúc này hắn chặc lưỡi thở dài: “Quả nhiên là suy nghĩ thiên tài, tiểu cầu che tay sẽ tiêu trừ lực phản chấn, lúc đối diện đối địch sẽ gia tăng độ bén của Du Long Kiếm, có thể dễ dàng chặt đứt binh khí đối thủ.”

“Vì sao Mạnh công tử ngươi muốn nó không phát ra âm thanh? Đặc điểm của Du Long Kiếm chính là phát ra tiếng long ngâm, xóa âm thanh đi chẳng phải hữu dah vô thực.”

Tô Tín nói: “Đối địch chính diện tự nhiên không sợ tuy âm thầm đánh lén thì âm thanh chính là nét bút hỏng.”

Nghe cường giả Nhân Bảng, thanh niên tuổi trẻ tuấn kiệt nói ra bốn chữ ‘ âm thầm đánh lén ’ làm mọi người không kịp thích ứng.

Loại chuyện âm thầm đánh lén này không phải bị người ta phỉ nhổ sao? Tại sao vị này lại nói ra quang minh chính đại như vậy.

Tô Tín khẽ cười nói: “Các vị cũng đều là người từng trải, các ngươi nên biết lúc chém giết sinh tử thì đâu thèm quan tâ là đánh lén hay đánh chính diện.”

“Người ta đã muốn giết ngươi, ngươi còn chơi quang minh chính đại như vậy, loại người ngu ngốc như thế chết cũng đáng đời.”

Niếp Phương và Đào Thiên đều cười, đúng là đạo lý như vậy.

Bọn họ bước chân vào giang hồ không ít thời gian, nếu vào thời điểm đối địch chém giết lẫn nhau đều sẽ dùng một ít thủ đoạn đánh lén âm thầm.

Chuyện này nói ra không dễ nghe, âm thầm đánh lén là hành vi bỉ ổi, chỉ những người tà phái mới làm, cho dù bọn họ dùng cũng là bất đắc dĩ.

Đây là cách các danh môn chính phái nói thường xuyên, mục đích là muốn sửa hành vi của người ta, Tô Tín nói quang minh chính đại như vậy đúng là hiếm thấy.

Bởi vì như thế, Niếp Phương và Đào Thiên ngược lại cảm giác vị Mạnh công tử nàyquang minh lỗi lạc, không có giống với một đám tiểu nhân dối trá làm ra nhiều chuyện che dấu mục đích của mình.

Niếp Phương suy nghĩ chốc lát, nói: “Ta có thể chế tạo một tầng ngăn cách âm thanh, chỉ có thể làm âm thanh giảm tới mức thấp nhất, không có khả năng hoàn toàn không có âm thanh, trong khoảng cách một bước mới có thể nghe thấy âm thanh.”

Tô Tín gật đầu nói: “Vậy thì đa tạ Niếp huynh.”

Niếp Phương nói: “Việc rất nhỏ, hiện tại ra có thể làm giúp Mạnh công tử, A Sáng, chuẩn bị lò”

Tên học đồ cơ linh lập tức châm lửa và thông gió, Niếp Phương đi vào hậu viện tìm một khối khoáng thạch màu đen giống như tổ ong.

Hai tay của hắn huy động đại chùy và đập nát khoáng thạch cùng tinh luyện, sau đó hắn lại đổi một cái chùy nhỏ và khoan sắt không ngừng đục lỗ trên khoáng thạch, bắt chước hình dạng quả cầu che tay Du Long Kiếm, hắn chế tạo với tốc độ thật nhanh, từ khi bắt đầu tới kết thúc không dùng tới một phút đồng hồ.

Quả cầu này có màu bạc, mặt ngoài hơi gồ ghề, Niếp Phương đánh bóng sau đó lại đặt lên che phủ tiểu cầu trên Du Long Kiếm, vậy mà kín kẽ không có khe hở nào.

Niếp Phương giao Du Long Kiếm cho Tô Tín, Tô Tín múa hai cái, quả nhiên âm thanh cực kỳ bé nhỏ, ngoài một bước không thể nghe được âm thanh

Niếp Phương nói: “Ta dùngThâm Hải Trầm Ngân chế tạo, nó có hiệu quả cách âm rất tốt, rất nhiều người đều ưa thích dùng nó chế tạo dao găm, dùng đánh lén ám sát.”

Màu sắc của nó không tương xứng với Du Long Kiếm nên cần phải mạ màu đồng cho nó.

Màu của Du Long Kiếm là màu đồng thau mang theo đỏ thẫm, hoàn toàn tương phãn với phần che tay màu bạc.

Đây chính là điểm Tô Tín muốn, không chỉ âm thanh giảm bớt còn cải biến cả ngoại hình, việc này càng làm người ta khó nhận ra.

“Không cần, cứ như vậy là tốt rồi.”

Tô Tín nói ra.

Niếp Phương lắc đầu đáng tiếc, đối với luyện khí sư như hắn mà nói, một kiện tác phẩm nhất định phải hoàn mỹ vô khuyết mới được.

“Đi thôi, còn thiếu một người cuối cùng, chúng ta đi tìm vị ‘ khi bại khi thắng ’ Hồng Liệt Đào a.”

Niếp Phương cùng Đào Thiên chưa từng tiếp xúc với Hồng Liệt Đào, không biết hắn ở địa phương nào, có Phương Hạo ở đây nên chuyện này rất đơn giản, hắn có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu trong thành Thương Sơn, sẽ hỏi thăm ra ngay thôi.

“Công tử, Hồng Liệt Đào đang uống rượu trong tửu lâu trên phượng nhai, chúng ta đi qua là gặp được hắn.”

Tô Tín gật gật đầu, cả đám đi tới phượng nhai ở phía tây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.