Chương trước
Chương sau
Phương Hạo nói Hồng Liệt Đào đang ở tửu lâu, kỳ thật nó chỉ là tửu quán thấp bé mà thôi.

Cho dù là võ giả Hậu Thiên bình thường cũng không muốn đến đây, nhưng hết lần này tới lần khác Hồng Liệt Đào thân là cường giả Tiên Thiên lại uống rượu tại nơi này.

Hồng Liệt Đào ước chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt râu ria xồm xàm có phần lôi thôi.

Bên cạnh hắn có trường đao tối như mực, hắn uống rượu hâm nóng với đậu tằm, uống thập phần thích ý.

Ba người Tô Tín đi đến đây, Hồng Liệt Đào sớm phát hiện ra khí tức của ba người thuộc về khí tức võ giả Tiên Thiên.

Hắn làm như không nhìn thấy, vẫn ăn uống như ban đầu.

Tô Tín cất cao giọng nói: “Hồng huynh, tại hạ Mạnh Thanh Trạch, đại biểu Yến Khuynh Tuyết Yến tiểu thư tới đây mời ngươi cùng cộng sự.”

Hồng Liệt Đào lười biếng uống cạn rượu và nói: “Lão tử cũng mặc kệ ngươi là đại biểu ai đến, nếu ngươi có thể đánh phục lão tử, ngươi bảo lão tử làm cái gì lão tử làm cái gì.”

Trong ba người, Hồng Liệt Đào cho ra điều kiện mời chào rõ ràng nhất.

Người này chính là người hồ đồ, là kẻ thích dùng nắm đấm nói chuyện.

Tô Tín híp mắt nói: “Chỉ cần đánh phục ngươi thì nói gì ngươi cũng nghe?”

Hồng Liệt Đào cười hắc hắc và nói: “Lão tử còn có thể lừa ngươi hay sao? Trước kia đám người Yến gia đều tới mời chào lão tử, đáng tiếc đám người kia không dùng được, nếu không thể đánh lão tử phục, cho dù lão tử dốc sức liều mạng cũng không đầu nhập bọn chúng.”

“Ngươi cũng giống như vậy, lão tử biết rõ Mạnh Thanh Trạch ngươi là cường giả Nhân Bảng, thanh kiếm của ngươi là binh khí hoàng cấp sao? Nếu ngươi dùng nó động thủ với lão tử, lão tử không phục.”

“Sư phụ của ngươi là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư khẳng định truyền cho ngươi không ít vũ kỹ cường đại, những thứ này ngươi dùng thì lão tử không phục.”

Phương Hạo đứng sau lưng lầm bầm nói: “Cái này không cho dùng, cái kia không cho dùng, ngươi dứt khoát bảo công tử dùng hai tay đánh với ngươi cho rồi.”

Hồng Liệt Đào người này không có chút phong phạm cao thủ gì, ngay cả Phương Hạo cũng nhìn không được.

Tuy Phương Hạo lầm bầm, Hồng Liệt Đào làm như không thấy, hắn chỉ nhìn Tô Tín.

“Thế nào, điều kiện này Mạnh công tử ngươi đáp ứng hay không?”

“Không có vấn đề, ta đáp ứng.”

Tô Tín ném Du Long Kiếm trong tay cho Niếp Phương, hắn nói với Đào Thiên nói: “Đào quán chủ, cho ta mượn dùng bội kiếm của ngươi một lát.”

Đào Thiên lập tức ném trường kiếm cho Tô Tín.

Tuy bội kiếm của hắn không phải binh khí hoàng cấp nhưng cũng là Long Tuyền Kiếm do Niếp Phương tỉ mỉ chế tạo, thân kiếm dài hẹp, chất lượng thép sắc bén.

“Đi ra ngoài đánh đi, phá hỏng tửu quán của người ta là không tốt.”

Tô Tín thản nhiên nói.

Hồng Liệt Đào nói: “Đương nhiên phảii ra ngoài, đánh ở nơi này không thích hợp lão tử phát huy.”

Vị trí tửu quán này vô cùng vắng vẻ nhưng cũng có một ít người, Phương Hạo lại đi ra ngoài xua đuổi người qua đường và dọn ra một nơi cho hai người.

Tô Tín đứng lại, Hồng Liệt Đào rút trường đao bên hông ra.

Đó là trường đao giống như trảm mã đao nhưng không có chuôi dài như trảm mã đao.

Cầm chặt trường đao trong tay, khí thế trên người Hồng Liệt Đào sinh ra biến hóa nhanh chóng.

Bộ dáng chán chường lôi thôi ban đầu biến thành cực kỳ sắc bén, hắn cầm thanh trường đao trong tay tỏa ra khí tức rét lạnh thấu xương!

Quát lớn một tiếng, Hồng Liệt Đào đã ra tay, trong nháy mắt đao ảnh phô thiên cái địa bao phủ Tô Tín vào trong.

Đào Thiên cùng Niếp Phương đứng xem cuộc chiến và biến sắc.

Đều là cường giả phong vân bảng, cho dù chưa giao thủ với Hồng Liệt Đào nhưng cũng từng xem hắn ra tay.

Nhưng hôm nay Hồng Liệt Đào hoàn toàn không giống Hồng Liệt Đào dĩ vãng, cho dù khí thế trên người hay đao ảnh kinh thiên đều giống như người khác.

Bọn họ hiện tại mới biết được đối địch lúc trước căn bản không phải toàn bộ thực lực của Hồng Liệt Đào, hôm nay nhìn thấy cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch liền xuất ra chiến ý của mình.

Thân ở giữa đao ảnh, Tô Tín cảm giác sâu nhất, hắn có thể cảm giác được đao ý trong đao của Hồng Liệt Đào.

Đao ý sắc bén vô kiên bất tồi.

Võ đạo phát huy đến mức tận cùng sẽ lĩnh ngộ ra áo nghĩa võ đạo, kiếm có kiếm ý, quyền có quyền ý, đao cũng có đao ý.

Vô tình ý chỉ có hình, tương đương với người không có hồn phách, chỉ là cái xác không hồn.

Đại bộ phận võ giả cảnh giới Tiên Thiên chỉ có thể luyện vũ kỹ đạt tới mức ‘ hình ’, ngay cả Phương Đông Đình của Thanh Thành kiếm phái cũng như vậy, đừng nhìn hắn có thể tiến vào Nhân Bảng nhưng hắn chỉ có thể luyện đạo kiếm của Thanh Thành kiếm phái tới mức hình mà thôi, cũng không có lĩnh ngộ kiếm ý trong đó.

Không nghĩ tới một võ giả Tiên Thiên không nổi danh trong thành Thương Sơn lại có thể lĩnh ngộ đao ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.