Chương trước
Chương sau
Luận trụ cột võ đạo, Hồng Liệt Đào tu hành trảm mã đao vài chục năm, mà Tô Tín lại tu hành chưa tới một năm.

Bình thường mà nói cho dù thiên phú Tô Tín rất tốt cũng không thể bằng Hồng Liệt Đào.

Mỗi lần đạt được vũ kỹ mới thì hệ thống sẽ đưa tặng Tô Tín 5% độ thuần thục.

Không nên xem thường 5% độ thuần thục, điều này đại biểu Tô Tín đạt được bât cứ môn vũ kỹ nào cũng có thể thi triển sơ bộ, tương đương với Tô Tín không duyên cớ đạt được kinh nghiệm vũ đạo và tu hành mấy tháng trời.

Một môn công pháp là 5%, độ thành thục, tích lũy nhiều loại như thế, hơn nữa còn là chủng loaij khác nhau, nhưng bởi vì cái gọi là nhất pháp thông vạn pháp thông, con đường võ đạo trăm sông đổ vào một biển, như vậy tính toán ra trụ cột bản thân Tô Tín cũng không kém.

Huống hồ Tô Tín có thể tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công, hắn có thể không cần vào thứ gì khác nhưng lực lượng thân thể rất mạnh, so sánh ra hắn đã chiếm tiện nghi.

Đương nhiên hắn không nói ra việc này, Tô Tín chỉ cười nói: “Hồng huynh không cần lo lắng, ta mời ngươi tới là muốn ngươi giúp Yến tiểu thư tranh đoạt vị trí thành chủ, ta cũng không bảo ngươi đi chịu chết.”

“Nếu Yến tiểu thư thật dạt được vị trí thành chủ, thành Thương Sơn tích lũy công pháp trong nhiều năm qua, trong đó có không ít đao pháp, Hồng huynh có thể lựa chọn thỏa thích.”

Tô Tín lại quay người nói với Niếp Phương và Đào Thiên: “Nhiếp huynh và Đào quán chủ cũng như thế, Nhiếp huynh cần tài liệu luyện khí, Đào quán chủ có Đông Lâm võ quán, chỉ cần Yến tiểu thư lên làm thành chủ, các vị cần gì cũng có thể được thỏa mãn.”

Ba người Đào Thiên chắp tay với Tô Tín, có lẽ bọn họ không tin Yến Khuynh Tuyết, nhưng tối thiểu thực lực Mạnh công tử trước mặt đã thuyết phục được bọn họ.

Phương Hạo cũng vui mừng và gật đầu.

Hiện tại hắn là người bên phía Yến Khuynh Tuyết, nhìn thấy thực lực người mình mạnh lên cũng làm hắn hưng pâấn không thôi.

Đợi đến lúc Tô Tín dẫn ba người quay về, Tạ Chỉ Yến và Lương bá ngây người không nói thành lời.

Bọn họ không nghĩ tới Tô Tín đi ra ngoài một chuyến liền dẫn ba võ giả Tiên Thiên trên phong vân bảng quay về.

Đặc biệt là Hồng Liệt Đào bài danh mười ba trên phong vân bảng, đây chính là người khó đối phó nhất, Tô Tín làm cách nào mới thu phục hắn?

Tô Tín không có giải thích nhiều như vậy, dù sao thủ đoạn hắn đối phó Niếp Phương quá ám muội.

Hắ giới thiệu ba người Hồng Liệt Đào với Yến Khuynh Tuyết, cũng bảo Phương Hạo gia nhập dưới trướng Yến Khuynh Tuyết, có một ít chuyện trong thành Thương Sơn cũng có thể hỏi hắn.

Vào đêm khuya, Lương bá lại một lần nữa bị Yến Hoàng Cửu bảo tới gặp thuật lại chuyện mời chào cao thủ Tiên Thiên.

Tuy hôm nay hắn không tự mình tham dự, hắn biết rõ đều là Phương Hạo nói cho hắn biết, Phương Hạo cũng không có khoa trương quá phận, chỉ miêu tả Tô Tín càng anh minh thần võ một ít mà thôi, ngược lại xem như chân thật.

Sau khi Yến Hoàng Cửu nghe xong liền bảo Lương bá rời đi, hắn khục khục hai tiếng và nói: “Tử Trọng, ngươi cảm giác Mạnh Thanh Trạch thế nào?”

Một trung niên mang đao đứng trong bóng tối đi tới, hắn mặt trắng không râu, hai mắt vô thần, thần sắc có pâần ngây ngốc như chưa tỉnh ngủ

Nhìn vẻ ngoài có lẽ người ta cho rằng hắn như người ngớ ngẩn, đao trong tay hắn chính là bá đao mạnh nhất thành Thương Sơn, hắn chính là cao thủ đứng đầu phong vân bảng, ‘ Đoạn Phong Đao ’ Liệt Tử Trọng! Cũng là đệ nhất cao thủ dưới trướng Yến Hoàng Cửu.

Liệt Tử Trọng xuất đao cực nhanh, thậm chí lời đồn đao của hắn có thể bổ cuồng phong, cho nên hắn mới có danh hiệu Đoạn Phong Đao.

So sánh với đao của hắn, người khác lại chậm hơn một nhịp, Yến Hoàng Cửu hỏi xong một lúc lâu, dường như Liệt Tử Trọng đang suy nghĩ nên nói gì, lại thêm một lúc mới nói: “Rất không tệ, căn cơ võ công vững vàng, không phụ danh tiếng Nhân Bảng. Làm người tâm tư kín đáo, khẩu tài không tồi.

“Trọng yếu nhất là hắn không cổ hủ, không có bị những lời lẽ giả nhân giả nghĩa chỗ ràng buộc. Chỉ cần hắn phát triển thì chính là nhân tài không tồi.”

Yến Hoàng Cửu gật gật đầu, thập phần đồng ý cách nói của Liệt Tử Trọng.

Hôm nay Tô Tín dùng ba phương thức khác nhau mời chào ba người, việc này thể hiện ra phong cách hành sự và tính cách Tô Tín.

Đối mặt Đào Thiên, Tô Tín dùng ngôn ngữ công tâm, không dùng một đao một kiếm liền thu phục đối phương, thể hiện rõ tâm tư hắn kín đáo, khẩu tài rất tốt.

Lúc đối mặt Hồng Liệt Đào, Tô Tín không nói nhảm nhiều, đao thật thương thật thuyết phục Hồng Liệt Đào.

Loại thủ đoạn thuyết phục này còn tốt hơn bất cứ lời lẽ hứa hẹn nào khác, võ giả Tiên Thiên đã rất ít tin vào những lời hứa hẹn.

Thủ đoạn Tô Tín đối phó Niếp Phương mới được Yến Hoàng Cửu thưởng thức.

Mặc dù không từ thủ đoạn, hành vi bỉ ổi nhưng trên giang hồ ngươi thành thành thật thật nói chuyện quang minh chính đại, giảng nhân nghĩa đạo đức với người khác, kẻ chết cuối cùng là ngươi.

Liệt Tử Trọng lại nói: “Còn tưởng rằng Tông Hạo Dương sẽ dạy ra đệ tử võ công tốt nhưng tính tình không khác gì hủ nho, không nghĩ tới hắn lại có thủ đoạn dạy bảo tốt như vậy.”

Yến Hoàng Cửu cười to nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, tuy thanh danh của Tông Hạo Dương trong võ lâm không tệ nhưng hắn không phải là người cổ hủ.”

“Có thể dùng thân phận tán tu tiến vào Nguyên Thần Cảnh không có ai là người đơn giản, tuy Tông Hạo Dương hành hiệp trượng nghĩa cứu người nhiều, hắn giết người cũng không ít.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.