Tô Tín lúc này cười ôn hòa, nói khẽ: “Yến tiểu thư, ta tới chào từ biệt, chuyện thành Thương Sơn đã xong, ta cũng nên rời đi.”
Yến Khuynh Tuyết run rẩy hỏi: “Mạnh công tử, ngươi thực không thể lưu lại sao?”
Tô Tín thở dài một hơi: “Khuynh Tuyết.”
Một tiếng ‘ Khuynh Tuyết ’ làm cho Yến Khuynh Tuyết lập tức chấn động, trên mặt vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng không nghĩ tới Tô Tín kế tiếp lại nói: “Ngươi cũng biết ta, nếu không có bức họa của sư tôn, ta căn bản không có khả năng ở lại thành Thương Sơn, tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, nếu có duyên, ngày sau chúng ta sẽ còn tươn kiến.”
Yến Khuynh Tuyết nghiến chặc hàm răng, cuối cùng nàng hạ quyết tâm to lớn nói một câu: “ta sẽ đi cùng ngươi lưu lạc giang hồ.”
Tô Tín vươn tay nhặt lá rụn trên vai Yến Khuynh Tuyết, nói khẽ: “Đừng làm rộn, thành Thương Sơn không thể rời khỏi ngươi.
“Phụ thân ngươi giao thành Thương Sơn cho ngươi, Lương bá, Lục Ly, đám người Hồng Liệt Đào đang giao tương lai cho ngươi, nếu ngươi đi thì bọn họ làm thế nào?”
“Cả đời của ngươi sẽ mang theo rất nhiều thứ, tương lai thành Thương Sơn, tương lai võ giả trong thành đều đặt lên vai ngươi, cũng là trách nhiệm của ngươi. “
Tô Tín giao túi gấm vào trong tay Yến Khuynh Tuyết: “Ta đã đánh hạ căn cơ thành Thương Sơn cho ngươi, Đào Thiên và Lương bá lão luyện thành thục, Hồng Liệt Đào và Niếp Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943717/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.