Lưu sư huynh cổ động cho nên biểu hiện trên mặt Phương sư đệ đang dao động.
Trên mặt Lưu sư huynh đang tươi cười vì thực hiện được.
“Phương sư đệ, ta nhớ sư phụ lúc trước giao võ quán cho ngươi ah? Lão nhân gia có một bộ giáp mềm phòng đao kiếm, có lẽ cũng nằm trong tay ngươi ah?”
“Phương sư đệ, ngươi giao giáp mềm cho ta, ta khẳng định sẽ nói tốt vài câu cho ngươi với Địch công tử, ngươi có thể gia nhập dưới trướng.”
Vào lúc Phương sư đệ muốn đáp ứng lại có giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Địch Vân Phi bây giờ đang ở ở đâu?”
Lưu sư huynh quay đầu lại phẫn nộ quát: “Lớn mật! Tên của Địch công tử là ngươi có thể gọi bậy sao?”
Nhưng hắn vừa mới quay đầu lại liền đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Đó là một người trẻ tuổi chừng hai mươi đang nhìn hắn, áo đen cầm kiếm, ánh mắt đạm mạc giống như không đặt hắn vào trong mắt.
Nếu như tình huống bình thường, đụng phải tiểu bối giang hồ còn trẻ như thế dám xem thường mình thì Lưu sư huynh đã sớm tức giận.
Nhưng người trẻ tuổi này chính là tiểu bối hay sao? Trên người hắn tỏa ra khí thế của Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa máu tươi đậm đặc, có trời mới biết hắn đã giết bao nhiêu người mới có thể tạo thành huyết khí mạnh như vậy.
Thời điểm trong rừng rậm Tương Nam, Tô Tín đồ sát đạo phỉ bảy đại trại, khí tức của hắn không phải tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943707/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.