Chương trước
Chương sau
“Mấy người chúng ta tốn sức che giấu tin tức cho ngươi, cuối cùng thậm chí còn không có cả nơi trú chân, chỉ có thể chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, chỉ cho chúng ta một thành đồ vật có phải quá phận hay không?”

Thượng Quan Ngạn Khanh cười lạnh nói: “Hàn trại chủ, nói cũng không thể nói như vây, ta vốn chuẩn bị hợp tác với chín trại chủ các ngươi, là các ngươi ngăn cản ta, bảo ta không nói với các trại chủ khác sẽ phân cho ta một phần tiền lời.”

“Như thế nào, lúc trước các ngươi lòng tham chưa đủ, hiện tại oán ta sao? Làm người nên biết đủ, cường giả Dương Thần Cảnh lưu đồ vật không phải các ngươi có thể tưởng tượng, cho dù một thành đủ các ngươi sống cả đời rồi.”

Bát trại chủ ‘ Dạ Lang ’ Chu Thắng vẫn không nói gì lại lên tiếng: “Thượng Quan công tử, làm người lưu một đường, ngày sau dễ tương kiến. Ngươi tự tiện thông tri người Thượng Quan gia tới, đây chính là lấy cớ ăn phần của chúng ta đúng không?”

“Nhưng ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, nếu ta nói nơi này có lăng tẩm ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân và báo cho người khác biết, ngươi nghĩ kết quả sẽ thế nào?”

“Chúng ta thật sự bị đại trại chủ đuổi giết nhưng tin tức này vừa lộ ra ngoài, võ giả bản địa Tương Nam chen chúc tới, ngươi có chiếm được lăng mộ cũng không dùng được, khi đó chúng ta cá chết rách lưới.”

Thượng Quan Ngạn Khanh khinh thường cười lạnh một tiếng: “Cá chết rách lưới? Các ngươi cũng có tư cách cá chết rách lưới với ta? Nếu các ngươi lộ tin tức ra ngoài, cường giả Hóa Thần Cảnh của Thượng Quan gia chúng ta tất diệt Hoa Âm sơn trước, cho dù các ngươi trốn tới chân trời góc biển cũng không dùng được, các ngươi tin hay không?”

Sắc mặt ba người Hàn Nghiễm ba người lập tức biến đổi, không nghĩ tới Thượng Quan Ngạn Khanh lại cường ngạnh như thế.

Thượng Quan thế gia thân là một trong sáu đại gia tộc, muốn giết những tiểu đạo phỉ Tương Nam như bọn họ là chuyện vô cùng dễ dàng.

Thượng Quan Ngạn Khanh thân là đệ tử dòng chính Thượng Quan thế gia, hắn diễn xuất còn tốt hơn Tiêu Ma Vân nhiều.

Tô Tín uy hiếp Tiêu Ma Vân, Tiêu Ma Vân cắn răng nhịn xuống.

Nhưng đổi đám người Hàn Nghiễm uy hiếp Thượng Quan Ngạn Khanh, chiêu này không dùng được.

Cá chết rách lưới, cũng phải nhìn lưới mình là gì, cá đối phương là cá gì mới được.

Thượng Quan Ngạn Khanh khinh thường cười nói: “Các vị, nhân tâm chưa đủ rắn nuốt voi ah, một thành chỗ tốt không ít, cho dù các ngươi trốn tới Trung Nguyên, nói không chừng có thể mượn đồ vật trong lăng tẩm tiến thêm một bước a.

Nói xong Thượng Quan Ngạn Khanh trực tiếp quay người rời đi.

Hắn không lo lắng đám người Hàn Nghiễm sẽ tiết lộ tin tức lăng tẩm ra ngoài, loại chuyện hại người không lợi mình này, chỉ cần người có đầu óc sẽ không làm.

Dựa theo biện pháp của Thượng Quan Ngạn Khanh, đám người Hàn Nghiễm còn có một thành chỗ tốt, nếu bọn họ dám tiết lộ ra ngoài không chỉ có không có lợi, còn có khả năng vứt bỏ tính mạng.

Chờ đợi đám người Thượng Quan Ngạn Khanh rời đi, ba người Hàn Nghiễm nhìn nhau, vẻ mặt biến thành bi phẫn.

Bọn họ lần này bị Thượng Quan Ngạn Khanh lừa gạt thảm.

Lúc bắt đầu Thượng Quan Ngạn Khanh đến tìm bọn họ, nói dưới Hoa Âm sơn bọn họ phá núi lập trại có lăng tẩm cường giả Dương Thần Cảnh, muốn tìm bọn họ hợp tác, Hàn Nghiễm thật động tâm.

Đại trại chủ Hoa Âm sơn đang bế quan, chín vị trại chủ đều ở Hoa Âm sơn nhưng kỳ thật bằng mặt không bằng lòng với nhau, dù sao bọn họ lúc trước đều là đạo phỉ cường đại nhất trong rừng rậm Tương Nam, đều có thế lực và bàn tính của mình.

Cho nên khi Thượng Quan Ngạn Khanh đưa ra vấn đề này, Hàn Nghiễm liền gạt các trại chủ khác, chỉ tìm đến Ngô Tam Trùng và Chu Thắng là hai người đáng tin cùng tiến hành hợp tác với Thượng Quan Ngạn Khanh.

Các trại chủ khác cho rằng Thượng Quan Ngạn Khanh muốn mời chào Hàn Nghiễm nên không quan tâm bọn họ, trong khoảng thời gian này Hàn Nghiễm phái người đào móc, quả nhiên bọn họ tìm được lăng tẩm.

Nhưng đám người Hàn Nghiễm không có nghĩ tới Thượng Quan Ngạn Khanh là tuấn kiệt xuất thân Nhân Bảng lại đen như thế, sau khi xác định dưới Hoa Âm sơn chính là lăng tẩm ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân liền dùng chiêu tá ma giết lừa, cự tuyệt phương án phân phối lúc trước.

Ngô Tam Trùng căm hận nói: “Thượng Quan Ngạn Khanh đúng là hảo tâm cơ, sớm biết như vậy lúc trước chúng ta không đáp ứng hắn.”

Ngay từ đầu Thượng Quan Ngạn Khanh cũng không xác định lăng tẩm ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân có ở dưới Hoa Âm sơn hay không, cho nên không dám tìm cường giả Nguyên Thần Cảnh của gia tộc tới.

Hiện tại Thượng Quan Ngạn Khanh đã xác định lăng tẩm ngay ở chỗ này, nội tâm cũng có nắm chắc nên mới gọi cường giả Thượng Quan gia tới, hiện tại bọn họ hối hận cũng đãmuộn.

Sắc mặt Chu Thắng Âm trầm nói: “Hàn nhị ca, chúng ta nhịn như vậy hay sao?”

Hàn Nghiễm thở dài nói: “Không nhịn chẳng lẽ ngươi mang tin tức truyền ra ngoài? Ta đang nghĩ tới trong lăng tẩm cường giả Dương Thần Cảnh sẽ có bao nhiêu thứ tốt? Thượng Quan Ngạn Khanh hắn có thể hào phóng cho chúng ta bốn thành hay sao?”

“Đáp ứng phương án phân phối của Thượng Quan Ngạn Khanh có thể cầm một thành chỗ tốt và chạy đi Trung Nguyên kiếm ăn, không đáp ứng, chúng ta đấu không lại Thượng Quan thế gia.”

Ngô Tam Trùng không phục nói: “Hiện tại chúng ta không biết trong lăng tẩm có cái gì, phân phối chỗ tốt khẳng định cũng phải do Thượng Quan Ngạn Khanh hắn đến phân phối, vạn nhất chỉ cho chúng ta vàng bạc tài bảo, cường giả Dương Thần Cảnh lưu lại công pháp, binh khí các loại đều bị hắn mang đi thì làm sao bây giờ?”

Bọn họ đã nhìn thấy nhân phẩm của Thượng Quan Ngạn Khanh, qua sông đoạn cầu, đây là kẻ lòng dạ đen tối, Ngô Tam Trùng lo lắng tuyệt đối có khả năng diễn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.