“Mấy người chúng ta tốn sức che giấu tin tức cho ngươi, cuối cùng thậm chí còn không có cả nơi trú chân, chỉ có thể chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, chỉ cho chúng ta một thành đồ vật có phải quá phận hay không?”
Thượng Quan Ngạn Khanh cười lạnh nói: “Hàn trại chủ, nói cũng không thể nói như vây, ta vốn chuẩn bị hợp tác với chín trại chủ các ngươi, là các ngươi ngăn cản ta, bảo ta không nói với các trại chủ khác sẽ phân cho ta một phần tiền lời.”
“Như thế nào, lúc trước các ngươi lòng tham chưa đủ, hiện tại oán ta sao? Làm người nên biết đủ, cường giả Dương Thần Cảnh lưu đồ vật không phải các ngươi có thể tưởng tượng, cho dù một thành đủ các ngươi sống cả đời rồi.”
Bát trại chủ ‘ Dạ Lang ’ Chu Thắng vẫn không nói gì lại lên tiếng: “Thượng Quan công tử, làm người lưu một đường, ngày sau dễ tương kiến. Ngươi tự tiện thông tri người Thượng Quan gia tới, đây chính là lấy cớ ăn phần của chúng ta đúng không?”
“Nhưng ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, nếu ta nói nơi này có lăng tẩm ‘ Kiếm Tôn Giả ’ La Vân và báo cho người khác biết, ngươi nghĩ kết quả sẽ thế nào?”
“Chúng ta thật sự bị đại trại chủ đuổi giết nhưng tin tức này vừa lộ ra ngoài, võ giả bản địa Tương Nam chen chúc tới, ngươi có chiếm được lăng mộ cũng không dùng được, khi đó chúng ta cá chết rách lưới.”
Thượng Quan Ngạn Khanh khinh thường cười lạnh một tiếng: “Cá chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-phan-phai-he-thong/1943646/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.