Chương trước
Chương sau
Tỏng ba người Hàn Nghiễm có Chu Thắng nói ít nhất, nghe được Ngô Tam Trùng nói như vậy, Chu Thắng lúc này quả quyết nói: “Hắn bất nhân cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa, nếu hắn muốn độc chiếm lăng tẩm, chúng ta liều dẫn thêm mấy người tiến vào, mọi người cùng nhau chia đều bảo vật trong lăng tẩm.”

Hàn Nghiễm kinh hãi nói: “Ngươi điên sao? Nếu ngươi dám truyền tin tức ra ngoài, Thượng Quan Ngạn Khanh dám giết ngươi a.”

Chu Thắng lắc lắc đầu nói: “Ngươi nói sai, không phải truyền tin tức ra ngoài, mà là tăng thêm vài người tiến vào, mọi người biết tin tức cường giả Hóa Thần Cảnh của Thượng Quan gia chạy tới Tương Nam chia cắt bảo vật trong lăng tẩm, đến lúc đó ba người chúng ta có thể cướp đồ vật khẳng định phải nhiều hơn Thượng Quan Ngạn Khanh phân cho chúng ta.”

Hàn Nghiễm cau mày nói: “Ngươi nói rõ một ít, chúng ta còn chưa hiểu a.”

Bọn họ đều xuất thân đạo phỉ, thời điểm bình thường thích dùng nắm đấm nhất.

Nhưng Chu Thắng không giống, người này thực lực thường thường cho nên xếp thứ tám trong Hoa Âm sơn.

Nhưng hắn làm người âm tàn, ưa thích đùa nghịch một ít âm mưu quỷ kế, cho nên mới được danh hiệu Dạ Lang, ý tứ như con sói đói trong bóng tối, người ta không thể không phòng.

“Nếu chúng ta lộ tin tức ra ngoài, không chỉ có Thượng Quan Ngạn Khanh muốn mạng chúng ta, một đống võ giả Tương Nam xuất hiện sẽ tranh đoạt phần của chúng ta.”

“Ta chỉ muốn dẫn một tên võ giả tới, làm cho hắn phát hiện lăng tẩm giữa Hoa Âm sơn, đến lúc đó kinh động đám người đại trại chủ, chúng ta có thể xem kịch vui.”

“Thêm mấy người kia tiến vào, dùng thực lực của đám người Thượng Quan Ngạn Khanh hiện tại tuyệt đối không ngăn cản được, trừ phi hắn quyết định giao trung tâm lăng tẩm cho đám người đại trại chủ, nhưng ngươi cho rằng với tính cách Thượng Quan Ngạn Khanh thì hắn sẽ đáp ứng hay sao?”

Ngô Tam Trùng bĩu môi: “Ngươi nói lời này quá mức nhẹ nhàng, chúng ta đưa một đám người tới thì có gì khác nhau chứ? Cuối cùng Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn trách tội lên đầu chúng ta, ta cũng không muốn bị người Thượng Quan thế gia đuổi giết.”

Chu Thắng cười cười quỷ dị: “Ai nói chúng ta dẫn người ngoài tới đây chứ? Nếu thủ hạ Thượng Quan Ngạn Khanh tiết lộ tin tức cho người ngoài, như vậy không thể oán chúng ta.”

Nội tâm Hàn Nghiễm hơi động, hỏi: “Ngươi muốn làm như thế nào?”

Chu Thắng hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy Chúc Ngôn Tín người này như thế nào?”

Hàn Nghiễm khinh thường cười nói: “Người này chí lớn tài mọn, thực lực thường thường, chỉ biết nịnh nọt mà thôi.”

Đối với loại người như Chúc Ngôn Tín, cho dù Hàn Nghiễm xuất thân đạo phỉ cũng thập phần xem thường.

Chúc Ngôn Tín xuất thân Cửu Dương Kiếm Tông chẳng qua là tiểu tông môn tam lưu mà thôi.

Loại tiểu tông môn tam lưu như vậy, nếu nói thực lực thậm chí còn không bằng đạo phỉ Hoa Âm sơn a.

Chu Thắng cười âm lãnh, nói: “Bởi vì hắn chí lớn tài mọn, nếu hắn nhân tinh mắt sáng sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta a.”

“Ngươi muốn làm như thế nào?”

Chu Thắng nói: “Trước kia Chúc Ngôn Tín không phải kêu gào lấy muốn giáo huấn Tô Tín hả giận thay Thượng Quan Ngạn Khanh sao, chúng ta cho hắn một cơ hội, cho hắn đi đối phó Tô Tín, cuối cùng dẫn Tô Tín lên Hoa Âm sơn.”

“Tô Tín hiện tại đứng thứ năm mươi bốn trên Nhân Bảng, hắn còn cao hơn Thượng Quan Ngạn Khanh một vị trí nhưng hắn chỉ có một người, đám thủ hạ Phi Ưng Bang trong tay hắn không thể coi là uy hiếp.”

Chỉ cần hắn đi vào Hoa Âm sơn, một khi động thủ, chúng ta tự nhiên có biện pháp làm ra một ít ‘ sơ hở ’ bạo lộ lăng tẩm trước mặt mọi người.

“Đến lúc đó đồ trong lăng tẩm thuộc về ai còn chưa biết đâu.”

Ngô Tam Trùng bĩu môi nhìn Chu Thắng, mặc dù hắn có chút để mắt tiểu thông minh của Chu Thắng nhưng hắn không thể không thừa nhận, hiện tại dựa theo phương pháp Chu Thắng làm mới có thêm lợi ích cho bọn họ.

Chỉ đưa tới một Tô Tín, với thực lực của Tô Tín có thể cướp đồ vật, nhưng so sánh với rắn rít địa phương Hoa Âm sơn như bọn họ chỉ là số lượng có hạn,

Huống hồ sau lưng Tô Tín không có thế lực gì, chỉ là tán tu không môn không phái, chỉ dẫn một Tô Tín sẽ không ảnh hưởng tới đại cục, nếu như dẫn Tiêu Ma Vân, thế lực của hắn hiện tại còn thắng Thượng Quan Ngạn Khanh a.

“Vậy ngươi ý định dùng Chúc NgônTín đối phó Tô Tín bằng cách nào? Chúc Ngôn Tín chỉ có thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh mà thôi, đừng nói Chúc Ngôn Tín chỉ là chí lớn tài mọn, cho dù hắn là kẻ đần cũng sẽ không đi.”

Chu Thắng cười nói âm trầm.

“Chuyện này còn không đơn giản? Chúng ta cho hắn cơ hội, một cơ hội cho hắn một kích miểu sát Tô Tín.”

Lần này không đợi Hàn Nghiễm hỏi, Chu Thắng liền nói thẳng: “Hàn nhị ca, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta mua được Xích Viêm Hỏa Liên củ Đường Môn tại thành Thương Sơn hay không?”

Hàn Nghiễm nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên ta nhớ, đời này ta sẽ không quên.”

Hắn làm đạo phỉ nửa đời người nhưng Hàn Nghiễm trời sinh tính cẩn thận, hắn không ăn qua thiệt thòi lớn nào, chỉ có một lần bị lừa gạt thảm tại thành Thương Sơn.

Hắn tốn một nửa tích lũy đời mình vào trong thành Thương Sơn mua một kiện ám khí cực kỳ nổi danh của Đường Môn, Xích Viêm Hỏa Liên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.