Chương trước
Chương sau
“Binh khí thiên cấp khác nhau rất lớn với binh khí địa cấp, binh khí thiên cấp đã có một tia linh tính, mấy trăm năm không có trỉ qua chân khí võ giả tẩm bổ, đoán chừng một tia linh tính ngưng tụ ra đã biến mất, biến thành binh khí địa cấp.”

Đôi mắt Tô Tín lập tức sáng ngời, nếu quả thật có binh khí địa cấp cũng không tồi.

Hiện tại hắn chỉ dùng binh khí hoàng cấp Du Long Kiếm, một thanh binh khí địa cấp với hắn mà nói có thể gia tăng chiến lực lên gấp mấy lần.

Sau khi hiểu rõ chi tiết của Kiếm Tôn Giả La Vân, Tô Tín lúc này mới đi theo Tạ Chỉ Yến vào trong lăng mộ.

Tràng diện khổng lồ tráng lệ trong tưởng tượng không xuất hiện, trong lăng mộ trắng xóa, hào quang màu trắng tới từ Dạ Minh Châu, còn có nhiều thanh kiếm đứt gãy nằm giữa lăng mộ.

Có cả vạn thanh kiếm đứt gãy như thế, chúng cắm đầy trong lăng mộ, chung quanh là tường đá màu nâu xanh giống như mê cung bao phủ cả lăng mộ.

Lúc này không nhìn thấy thân ảnh đám người Thượng Quan Ngạn Khanh, hiển nhiên bọn họ đã tiến vào trong mê cung.

“Chúng ta đi thế nào? Cũng tiến vào mê cung và chẩm rãi tìm sao?”

Tạ Chỉ Yến lắc lắc đầu nói: “Không cần, ta có biện pháp.”

Nói xong Tạ Chỉ Yến rút một thanh kiếm bên hông ra và rót chân khí vào, trường kiếm phát ra tiếng vang cực kỳ dễ nghe.

“Bên này.”

Tạ Chỉ Yến chỉ vào một phương vị của mê cung.

“Chiêu này của ngươi là gì?”

Tô Tín hiếu kỳ hỏi.

Tạ Chỉ Yến nói: “Chẳng qua dùng kiếm của ta đi cảm thụ vị trí kiếm hoàn trong lăng mộ mà thôi, chiêu số rất đơn giản nhưng hạn chế duy nhất phải là kiếm tu thuần túy, như vậy mới có thể cảm nhận được kiếm hoàn cộng minh.”

Tô Tín sờ sờ cái mũi, tối thiểu hắn không học được chiêu này.

Tuy hắn sử dụng kiếm nhưng lại không phải kiếm tu thuần túy, hắn võ đạo của mình.

Chính bởi vì như thế hắn mới giao kiếm hoàn của La Vân cho Tạ Chỉ Yến mà không có ý kiến gì, đối với hắn mà nói, thanh binh khí thiên cấp Cửu Tiêu Long Ngâm Kiếm quan trọng hơn.

Từ xưa tới nay chỉ có hoàng thất mới tu kiếm lăng tẩm, tất nhiên sẽ bố trí bẫy rập cường đại trong lăng để ngăn cản kẻ trộm mộ.

Một ít võ giả võ lâm cường đại cũng có thói quen này, vị Kiếm Tôn Giả La Vân kia lại không có thói quen như vậy.

Trên đường đi tới trừ vách tường đá xanh và kiếm gãy ra, địa phương khác không có gì dị thường.

Bởi vì có Tạ Chỉ Yến sử dụng kiếm làm kim chỉ đường, cho dù đám người Tô Tín vào muộn hơn đám người Thượng Quan Ngạn Khanh cũng có thể tới chỗ chôn xương La Vân sớm nhất..

Kiếm Tôn Giả La Vân cũng không có nằm trong quan tài, mà là ngồi ngay ngắn ở giữa lăng tẩm.

Toàn thân hắn đã hóa thành xương khô nhưng xương cốt trắng muốt lại tỏa ra khí tức sắc bén, dường như ngồi trước mặt không phải xương khô, mà là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ.

Trước mặt Kiếm Tôn Giả La Vân là một viên đan dược màu vàng phiêu phù giữa không trung, bên trong tỏa ra kiếm ý, đó chính là kiếm hoàn của Kiếm Tôn Giả La Vân khi ngưng tụ võ đạo tinh nghĩa cả đời lưu lại.

Tô Tín nhìn sang bên cạnh Kiếm Tôn Giả, tay phải hắn cầm vỏ kiếm nhưng kiếm bên trong không cánh mà bay, việc này làm cho Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến đưa mắt nhìn nhau.

“Kiếm đã bị người lấy đi.”

Tô Tín trầm giọng nói.

Kiếm giả trọng kiếm như mạng, trừ phi mình đã chết, nếu không sẽ không ném kiếm đi.

Nhìn tư thế Kiếm Tôn Giả La Vân, cho dù trước khi tọa hóa hắn vẫn nắm kiếm trong tay, nhưng hiện tại binh khí đã mất đi, đây mới là điểm kỳ quái.

Trước khi vào đây bọn họ phát hiện lăng tẩm không có dấu vết trộm mộ, nếu có người lấy bội kiếm La Vân, vậy tại sao hắn không cầm những thứ khác?

Cũng tỷ như kiếm hoàn, đối với Tô Tín không chuyên tu kiếm đạo nên không có tác dụng quá lớn, chỉ có kiếm tu thâần túy như Tạ Chỉ Yến mới có thể sử dụng kiếm hoàn gia tăng thực lực rất mạnh.

Mặc dù không có Cửu Tiêu Long Ngâm Kiếm nhưng Tô Tín tự nhiên sẽ không đổi ý, hắn cầm lấy túi tiền bên cạnh La Vân và hỏi: “Thứ này làm gì?”

Tạ Chỉ Yến kinh ngạc nói: “Đây là túi giới tử, là thứ tốt a, sau này ngươi có mang theo đồ vật nhưng ngại cầm cũng có thể đặt vào trong túi giới tử, vô cùng thuận tiện.”

Tô Tín sững sờ nói: “Đây là pháp khí không gian?”

Tạ Chỉ Yến lắc lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, cái gọi là không gian chỉ có cường giả Chân Vũ cảnh mới có tư cách tiếp xúc, túi giới tử là cường giả khắc phù văn vào sâu vào trong túi, có thể giúp đệ tử của mình mang đồ thuận tiện khi đi xa.”

“Bởi vì cái gọi là giới tử nạp tu di chính là dung nạp tiểu không gian vào trong, bất kỳ vật gì tiến vào trong túi đều nhỏ đi, cho nên dung lượng không gian có hạn.”

“Hiện tại túi giới tử là hàng hiếm, võ đạo tông sư am hiểu chế tác rất ít, nếu như mang ra ngoài đấu giá sẽ thu được cái giá khổng lồ.”

Tô Tín cầm túi giới tử xem xét, bên trong quả nhiên có hơn mười bình đan dược, Tô Tín cầm một bình ra xem, hắn lại nhét Du Long Kiếm vào trong túi, hắn đại khái tính toán một chút, túi giới tử này có diện tích ba trượng, tuy không lớn nhưng có tác dụng vào thời khắc mấu chốt.

Hệ thống chỉ có thể gửi vật phẩm xuất phát từ hệ thống, hoàn toàn không thể đặt đồ vật không phải hệ thống vào trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.